Chương 115

Thân ảnh nho nhỏ kia trong tầm mắt của Mục Loan Loan dần dần mơ hồ lên, từ ven tường rơi xuống một tia nắng loang lổ ấm áp, kéo bóng dáng của nó ra rất dài rất dài, in trên đường lát đá dơ bẩn, chỉ còn lại ảnh phản chiếu cái sừng non nớt của bé Long tiên sinh.

Nó cứ như vậy, một chút lại một chút, xa dần.

Giống như những ngọn hoa đăng treo trên Ma Đằng đang dần dần tắt đi ánh sáng,

Cuối cùng nhìn không thấy nữa.

Mục Loan Loan nỗ lực mở to hai mắt, lọt vào trong tầm mắt đều là bóng đen, giờ khắc này nàng giống như đã quên làm thể nào để thả thần thức ra bên ngoài, bản năng muốn nắm chặt mấy cái sừng nhỏ mông lung dật tán ở quanh thân nàng, nhưng cái gì cũng không nắm được.

Trong cổ họng là áp lực, là chua xót, từ gò má đến hốc mắt tất cả đều nóng lên, nàng hé miệng, một câu đều nói không nên lời.

Sừng rồng nát.

Nàng rất có thể đã mất đi anh rồng của nàng.

Cái ý niệm này vừa xuất hiện, Mục Loan Loan liền theo bản năng muốn cong môi lên, nàng muốn cười, nàng còn nhớ kỹ mà ——

Cái con rồng kia vừa nồng nhiệt lại ngượng ngùng ôm nàng vào lòng như thế nào, nhẹ nhàng thấp giọng bên tai nàng bảo đảm hắn nắm chắc thành công như thế nào.

Long tiên sinh.

Đồ rồng ngốc, con rồng to xác của nàng.

Nói thì hay lắm, bảo không bao giờ thất ước.

Nói thì hay lắm, sao lại có thể thất ước chứ?

Nửa ngón tay của nàng chạm vào hoa bản mạng của Hoa thẩm, cơ hồ lập tức, Hoa thẩm mới vừa đánh lui một tên Vu tộc liền cảm nhận được triệu chứng sinh mệnh của Mục Loan Loan đang kịch liệt dao động đến sắp tán loạn.

Sắc mặt Hoa thẩm trắng nhợt, lùi về sau hai bước, muốn chạy tới bên cạnh Mục Loan Loan.

Nhưng bà mới vừa lui về phía sau hai bước, thần thức liền nhận thấy được Vu Nghiêu vẫn luôn không động đứng ở ngoài vòng, đã không thấy nữa.

Tiếng mưa gió gào thét cùng tiếng sấm sét ngập trời vì quá nhiều rồng đang chiến đấu bỗng nhiên an tĩnh đi rất nhiều, thậm chí đợt tấn công hung mãnh của đám rồng cũng ít đi rất nhiều.

Trần thúc cũng đã nhận ra điểm này, trực giác của cường kêu gào có nguy hiểm, mày hắn nhíu chặt, nhanh chóng kéo Hoa thẩm vốn định chạy vội tới bên cạnh Mục Loan Loan vào bên mình, hét lớn một tiếng, "Nguy hiểm!"

Khi giọng nói ông rơi xuống, phản ứng lập tức liền giơ lên động tác phòng ngự cùng tránh né, nhưng vẫn là có chút hơi chậm.

Ngay thời điểm mất đi ánh sáng, chẳng khác nào một lượng lớn chiến sĩ tam giai mất đi tầm nhìn.

Thực lực của bọn họ vốn giống nhau, có thể kiên trì chiến đấu cả một đêm sớm đã tới cực hạn rồi, giờ phút này lỗ tai nghe thấy tiếng Trần thúc cảnh cáo, nhưng thân thể lại chậm nửa nhịp.

Hoa thẩm chỉ kịp dùng hoa bản mạng bọc được một nửa Mục Loan Loan cùng Manh Manh lên, bên tai liền nổ lên tiếng vang lớn.

"Ầm vang ——!"

Một cột sáng lớn hoa mỹ phóng lên cao, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai va chạm vào một chỗ yếu của kết giới.

Ma Đằng phản ứng nhanh chóng, cơ hồ ngay trong nháy mắt cột sáng đánh trúng kết giới, điều động một lượng lớn dây đằng bao trùm lấy ngăn cản.

"Hưu ——!"

Sóng xung kích cùng với vô số tia rách nát nổ mạnh một cái, cảnh lá khô bỗng đâm thẳng vào kết giới, giống như từng nhát kiếm sắc bén đâm vào trong cơ thể nhỏ yếu của chiến sĩ phòng ngự.

Cái đuôi Cửu Khuynh quét mở đống cành lá lớn đâm vào kết giới, lớp lông trên mặt đều trọc một tầng, trên trán còn đang nhỏ máu, thoạt nhìn vô cùng thảm.

Lại có thêm chút cành khô đâm vào tới, Hải Cửu vẫn luôn tránh ở bên cạnh Cửu Khuynh cắn răng một cái, điều khiển hơi nước trong không khí, hung hăng đánh nát cành khô ở bốn phương tám hướng.

Thần thức Cửu Khuynh nhìn bộ dáng cùng biểu tình gian nan của Hải Cửu, không nhịn được cười phì một cái. Cái tiểu cô nương người cá này cũng không đến nỗi chán ghét như lúc ban đầu nàng cảm giác được.

Cùng với thanh âm rêи ɾỉ thống khổ của các chiến sĩ khó có thể chịu đựng được, đám người Hải Nhận vẻ mặt lo lắng, kết giới yếu ớt rốt cuộc rốt cuộc chống cự không nổi nữa ——

"Rắc ——!"

Vỡ vụn ra.

"Không xong!"

Dư chấn của đợt nổ mạnh còn chưa tản ra, bụi bặm dần dần tan đi, thần thức của Hải Nhận quét thấy rất nhiều huyết trùng đang vỗ cánh phành phạch cùng những con rồng đang rít gào, nhanh chóng đáp xuống, hắn không rảnh lo chuyện khác, vội vàng hô to một tiếng, "Nguy hiểm!"

Ma Đằng bị trọng thương cũng không đau khổ chống đỡ, lựa chọn thoái lui về phía sau, tuy rằng hắn có sinh mệnh lực cường đại nhất trong các sinh mệnh đặc thù, nhưng trong trận chiến đấu này cũng hao tổn rất nhiều sinh mệnh lực rồi. Hơn nữa dưới tình huống kết giới vẫn còn, có lẽ bọn họ còn có thể chống đỡ, nhưng hiện tại kết giới vỡ vụn rồi, hắn cũng không có biện pháp tiếp tục che chở những người này, nếu tiếp tục đánh nữa thì thương vong nhất định vô cùng thảm trọng.

Hiện tại lựa chọn tốt nhất là cố gắng hết sức giảm bớt tổn thương và thoát khỏi nơi này.

Cột sáng chiếu ánh sáng như ban ngày, kết giới vỡ vụn, mưa to cùng với ánh chớp chói mắt như cọ rửa xuống, tẩy đi máu tươi trên người các chiến sĩ.

Lớp băng vốn dĩ rắn chắc cũng bị các loại cổ trùng của Vu tộc đỉnh phá, chui vào trong lớp da người, cắn ra một đống lổ thủng, khắp nơi đều là tiếng kêu rên đau đớn ngập trời.

Mà Ngao Khâm sau khi qua cơn động kinh cũng thoáng bình tĩnh lại một ít, hóa thành trạng thái nửa rồng, trên mặt mang theo ý cười dữ tợn. Vu Nghêu đứng bên cạnh Ngao Khâm sắc mặt không quá đẹp, giống như bị tiêu hao quá mức, nhưng đôi mắt hắn lại tràn đầy hưng phấn, ánh mắt nóng rực nhìn Mục Loan Loan trên đài cao vẫn không nhúc nhích ——