Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật

Chương 114

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dịch phát sáng tràn đầy trên cánh tay Mục Loan Loan, ánh sáng chói mắt làm một mảng đài cao trở nên rất sáng, mọi người chỉ có thể cảm giác được ấm áp và năng lượng từ Đan Dược Sư bên này truyền lại đây, có lẽ cũng có người ngó qua xem một chút, nhưng hiếm khi có người chú ý tới, cái cô nương mang đến ánh sáng cho bọn hắn đã sắp tới cực hạn.

"Hoa thẩm." Mục Loan Loan có chút suy yếu gọi bà một tiếng, tình huống hiện tại của nàng không phải quá tốt, thần thức khô kiệt, linh lực trong đan điền cũng sắp khô cạn rồi, may mắn có Hoa thẩm tới.

Hoa thẩm nhìn bàn tay Mục Loan Loan nửa trong suốt, tức giận đến nói không nên lời, bên người nàng tràn ra số đóa hoa giữa không trung, mạnh mẽ đem dịch ánh sáng ra khỏi tay nàng, cất vào từng đóa hoa, sau đó dùng linh lực kéo thành một cái đèn treo trong kết giới của Ma Đằng không dễ dàng bị ảnh hưởng bởi những công kích vụn vặt.

Dịch phát sáng này rất khó tách ra, chờ lấy hết tất cả dung dịch đó từ trong tay Mục Loan Loan, Hoa thẩm kinh ngạc phát hiện linh lực trong cơ thể mình đã mất đi một phần ba.

Cái này là dung dịch phát sáng gì chứ, nó quả là dung dịch hút máu thì có?

Cuối cùng cũng thoát khỏi những dung dịch ánh sáng đó, Mục Loan Loan mỏi mệt nằm liệt trên mặt đất, cả người nàng đều không còn cái sức lực gì, nhắm mắt lại, cũng căn bản không thấy tứ chi đang gần như trong suốt của mình.

Hoa thẩm sờ sờ trán của nàng, đem Ngưng Thần Đan mà Mục Loan Loan luyện chế ra Ngưng Tuyết Đan đút cho nàng ăn mấy viên, ngồi ở bên cạnh nàng.

"Pi......" Manh Manh thấy Mục Loan Loan nằm trên mặt đất bất động, thật cẩn thận dịch dịch lại, run rẩy cái cánh nhỏ duỗi đến dưới mũi nàng, thử xem nàng còn có hô hấp hay không.

Hoa thẩm thấy cảnh này, không nhịn được cười lên, tâm tình vốn dĩ trầm trọng chỉ một chút liền tiêu tán.

"Pi." Manh Manh cẩn thận cảm thụ được dòng khí phun ra từ mũi Mục Loan Loan lên cánh của nó, nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn Hoa thẩm ý cười tràn đầy mắt, buồn bực vỗ vỗ cánh.

Nó chỉ hơi lo lắng thôi.

"Tốt tốt." Hoa tɧẩʍ ɖυỗi tay muốn xoa xoa đám lông xù của nó một phen, bị cái cục lông tròn tròn này linh hoạt né tránh, "Ai, còn chưa cho chạm vào sao!"

Hoa thẩm hậm hực thu tay, cong lưng, cúi sát tai Mục Loan Loan giải thích đơn giản cho nàng nghe tình hình thân thể nàng và chuyện Mộc Linh một lần.

Mục Loan Loan cảm thấy bên tai ong ong, thanh âm của Hoa thẩm chỉ loáng thoáng, nghe không rõ ràng.

Nhưng cái giọng pi pi của Manh Manh thì thực rõ ràng, nghe thấy Manh Manh cất cái tiếng pi pi khàn khàn nói theo phía sau Hoa thẩm giải thích, nàng cũng đại khái hiểu rõ ý của Hoa thẩm ——

Là nói, hiện tại thân thể nàng sắp hỏng mất tồi, nhưng không cần lo lắng?

"Pi ~"

Pi sẽ vẫn luôn theo Loan Loan nha ~

Mục Loan Loan nghe một nửa hiểu một nửa giải thích của Manh Manh, có chút dở khóc dở cười, phục hồi tinh thần lại, tâm tình có chút phức tạp.

Hoá ra thân thể của nàng sắp hỏng mất rồi sao?

Không biết trước khi Long tiên sinh trở về, nàng còn có có thể nhìn thấy hắn một lần cuối được không nhỉ.

Ý thức dần dần mơ hồ, Mục Loan Loan trước khi hoàn toàn hôn mê, đã nghĩ như vậy.

Hoa thẩm cảm nhận được nàng đang rơi vào giấc ngủ sâu, hơi hơi cong môi lên, để lại một đóa bản mạng hoa gắn vào trên người Mục Loan Loan, nếu bên trong sinh mệnh của nàng xuất hiện triệu chứng xuất hiện dao động kich liệt, bà có thể cảm giác được ngay tức thời.

"Pi."

Phải đi sao?

"Ta sẽ ở phía trước." Hoa tɧẩʍ ɖυỗi tay muốn kéo Manh Manh lại, vẫn bị nó trốn rồi, cũng không tức giận nữa, "Ngươi ở chỗ này nhìn Loan Loan."

"Pi."

Tốt.

Manh Manh phi thường cao lãnh, gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, đứng bên người Mục Loan Loan, nhìn vách trong của kết giới đang dần dần tróc xuống từng mảnh lớn, đôi mắt đen láy tràn đầy thành thục của Manh Manh lập tức ngưng trọng.

Hoa thẩm bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhìn thế cục cành thêm kịch liệt cách đó không xa, xoay người rời đi.

......

"Những người này thật đúng là chưa từ bỏ ý định." Dưới tình huống tấn công lâu như vậy, Vu Nghiêu cũng có chút mất kiên nhẫn, "Chỗ ta đã chết gần trăm Vu sĩ, đến bây giờ rồi còn còn chưa đánh ra được một chỗ hổng nào, cứ cò cưa như vậy đến khi nào mới có thể bắt đầu huyết tế được chứ?"

Ngao Khâm nhìn mọi người liên tục chiến đấu gần một đêm, vẫn còn ngoan cố chống cự lại như cũ, cười nhạo một tiếng, "Ánh sáng của bọn họ sắp tắt rồi."

Vu Nghiêu híp mắt nhìn Mục Loan Loan đang nằm ở sâu nhất trong kết giới vẫn chưa tỉnh lại, gõ gõ ngón tay, "Ta đã sắp chờ không nổi rồi."

Linh hồn lực cường đại như vậy, nhất định có thể giúp hắn bước vào cảnh giới mới.

"Chờ ánh sáng tắt hẳn, liền tổng tiến công." Ngao Khâm cũng có chút không kiên nhẫn, những người này thật khó chơi giống như ruồi bọ, lại có Ma Đằng che chở, tổn thương rất ít.

Hơn nữa, hắn luôn lo lắng, lo lắng kia cái con rồng kia có thể bất cứ lúc nào từ nơi truyền thừa lao tới, tuy nói hắn vẫn luôn kiên định cho rằng, cái con rồng phế vật đó không có khả năng thông qua khảo nghiệm truyền thừa, nhưng sâu trong nội tâm lại có ẩn ẩn bất an, lúc này mới vừa khai chiến được có một đêm, hắn cũng đã bắt đầu sợ hãi không có cách nào gϊếŧ chết Mục Loan Loan để nhổ cỏ tận gốc.

"Hô." Ngao Khâm nhìn lướt qua tình hình chiến đấu đang dần hiện ra mệt mỏi, theo bản năng đưa mắt nhìn về hồn đèn Long thần của con rồng kia mà hắn lấy từ trong cấm địa ra, chỉ mới liếc mắt một cái, liền nhịn không được vui mừng ra mặt, cười to thành tiếng.

Nứt rồi, nứt rồi!

Tên kia nhất định thất bại!

Nhất định thất bại!
« Chương TrướcChương Tiếp »