Chương 77: Lễ Thất Tịch

Sở An Nhan lặng lẽ đẩy mành ra nhìn phong cảnh bên ngoài.

Nàng cảm thấy buồn chán mới kêu Sở Quân Hành vào.

Lúc trước Lăng Giang nhất quyết đòi ngồi cùng xe ngựa với nàng, hiện tại hắn lại chủ động ngồi cạnh Sở An Bình.

Hết thảy đều tiến triển giống tưởng tượng của nàng không phải?

Nàng cũng không tin thế giới trong cuốn sách này không có nổi người thứ hai lớn lên đẹp mắt hơn Lăng Giang.

Nghe thấy có thanh âm lại đây, Sở An Nhan vội vàng đem mành thả xuống.

“ Đại ca, ngươi nói chúng ta đang ở đây tránh nóng, lý gì mà phụ hoàng nói một câu vì lễ thất tịch mà bắt chúng ta thu dọn đồ đạc trong đêm, phiền chết đi được ”

Sở Tấn Tu cố ý đề cao giọng, lúc hắn lên xe ngựa đã quan sát qua, chiếc xe ngựa này là của Sở An Nhan, chỉ là đại ca Sở Tấn Lễ lại không biết.

Chuyện lúc trước của hắn bị hỏng, hiện tại mượn tay Sở An Nhan náo loạn một trận với Sở Tấn Lễ.

Đại ca này của hắn là tên nhát gan, ngày thường vô cùng ngu xuẩn, hắn nói cái gì liền nghe cái đấy.

“ Thôi, nhị đệ không cần oán giận, đây đều là do phụ hoàng bảo, chúng ta làm nhi tử chỉ cần làm theo là được, huống hồ chúng ta tránh nóng ở sơn trang đã qua khoảng thời gian nóng nhất rồi, trở về cũng tốt ”

Thấy mục đích không thành, Sở Tấn Tu tiếp tục dụ dỗ:

“ Nghe giọng đại ca hình như là biết gì đó? Ngươi yên tâm, nơi này không có người khác, ta tuyệt đối sẽ không để người khác nói bậy.”

Advertisement

“ Haizzz ”. Sở Tấn Lễ có chút khó xử thở dài, nhưng vẫn bất đắc dĩ vẫy vẫy tay ý bảo Sở Tấn Tu lại gần, “ Việc này ấy à, ta cũng là nghe nói qua, là ngũ muội nói muốn về, phụ hoàng mới khẩn trương hạ lệnh để chúng ta về theo, phụ hoàng vẫn sủng ái ngũ muội nhất ”

“ Hóa ra là như vậy…… ”

Sở Tấn Tu chờ đợi, cũng không thấy Sở An Nhan làm bất kỳ một động tác gì.

Sao lại như thế được, chẳng lẽ nàng ngủ mất rồi?

Sở Tấn Tu lại đề cao giọng: “ Hóa ra theo như lời đại ca nói đều là tác phẩm của Sở An Nhan! ”

“ Suỵt suỵt suỵt, nhị đệ ngươi nhỏ giọng một chút, ta không có ý muốn trách ngũ muội! ”

Nghe thấy bên ngoài ồn ào, Sở An Nhan vốn dĩ không muốn để ý, chung quy vẫn nhịn không được.

Những người này sao lại chọn lúc này tới ngáng chân nàng.

Đặc biệt là cái tên Sở Tấn Tu, lão hổ không phát uy ngươi tưởng ta là Hello Kitty à?

“ Nhị ca đang nói gì vậy? Sao không nói lớn tiếng chút để muội muội là ta đây cũng nghe thấy? ”

Sở An Nhan mang vẻ mặt nhu nhược, nhìn rất là đáng thương ngây thơ.

“ Vừa rồi chúng ta nói gì ngươi cũng chưa nghe được? ”

“ Nhị ca cảm thấy ta nên nghe được điều gì? ”. Vẻ mặt Sở An Nhan nghi hoặc hỏi lại.

Đối với thái độ của Sở Tấn Tu, Sở Tấn Lễ ngu ngơ cũng nhìn ra chút manh mối, chỉ là hắn ta không muốn tin đệ đệ hắn sẽ làm như vậy.

“ Ta vừa rồi ngủ đến mơ mơ hồ hồ, hình như là nghe thấy được một ít ”. Sở An Nhan cướp lời Sở Tấn Tu, “ Nhị ca hình như là đang oán trách ta? ”

“ Không phải, là đại ca….. ”

“ Nhị ca ngươi không cần nói nữa, trước đó không lâu ta suýt chút nữa thì mất mạng, hiện tại cơ thể quả thật rất yếu, ngươi oán trách ta khiến ngươi chưa thể về luôn được. Nhị ca không cần lo lắng, hiện tại ta đi bảo phụ hoàng, để người cho phép ngươi ra roi thúc ngựa về trước ”

“ Không cần không cần, ta thấy như vậy cũng khá tốt, không cần làm phiền phụ hoàng. ”. Sở Tấn Tu gần như muốn chạy trối chết.

Sở An Nhan nhìn thoáng qua Sở Tấn Tu rời đi, cảm thấy đẳng cấp của hắn quá thấp.

Châm ngòi ly gián thật đúng là biện pháp tốt, chỉ là nàng đã không phải Sở An Nhan lúc trước.

“ Đại ca ”. Sở An Nhan gọi Sở Tấn Lễ cũng đang tính rời, “ Về sau đề phòng người chung quanh một chút, rốt cuộc ngươi cũng là người có khả năng trở thành thái tử ”

Nói xong câu này, Sở An Nhan liền buông mành xuống.

Nàng chỉ có lòng tốt nhắc nhở một câu, về sau Sở Tấn Lễ đỡ phải bị người ta đi dụ kề cổ vào đao.

Mà cưỡi ngựa ở phía sau, Lăng Giang vốn tính tiến lên giúp Sở An Nhan.

Sở An Nhan lại không cần hắn, hắn đi lên ngược lại thành trò cười.

Hôm qua, hắn mang Sở An Bình về phòng, Sở An Nhan vừa rời đi hắn liền để nàng ta về.

Mà vừa rồi hắn cũng làm trò trước mặt Sở An Nhan, ngồi lên xe ngựa của Sở An Bình, rồi sau đó tự mình đi xuống cưỡi ngựa.

Sở An Bình cho phép Lăng Giang lợi dụng nàng ta, chỉ là không nghĩ tới Lăng Giang đã rễ tình đâm sâu với Sở An Nhan, nàng ta càng thêm hận Sở An Nhan hơn.

Bên ngoài nói muốn nhường Lăng Giang cho nàng ta, trên thực tế lại ở một bên trộm trêu chọc Lăng Giang, người tốt người xấu đều là nàng ta làm, thật sự là đang lấy nàng ta ra để trêu đùa.

Nàng ta nhịn Sở An Nhan nhiều năm như vậy, hiện tại cũng nên đến lúc nàng ta bắt đầu trả thù.

Trở về phủ công chúa, Sở An Nhan vẫn luôn cáo ốm không ngoài ra, trên thực tế nàng lén lút đi ra ngoài ăn chơi đàng điếm.

Hơn nữa trong một lần tình cờ, nàng quen một anh đẹp trai, không chỉ như thế, anh đẹp trai này còn mời nàng đi ngắm đèn l*иg trong lễ thất tịch.

Sở An Nhan cảm thấy mùa xuân của mình tới rồi, mà bên kia, Lăng Giang cũng được Sở Quảng Văn trọng dụng, mỗi ngày đều đi sớm về muộn, rất ít chạm mặt Sở An Nhan, khiến nàng cảm thấy thư thái.

Trong nháy mắt liền đến lễ thất tịch.

Ở thời cổ đại, có thể được xem là một ngày qua trọng, cũng trở thành ngày hội để nam nữ thân thiết với nhau.

Ban ngày có các loại lễ nghi rườm rà, ban đêm mới là lúc thiếu nam thiếu nữ ra đường, nam tử nữ tử chưa thành gia lập thất trên tay đều có một đóa hoa, nếu nhìn thấy người mình ngưỡng mộ thì đem bông hoa trong tay tặng cho đối phương, như vậy cũng thành công tạo được một mối nhân duyên.

Trước lễ thất tịch một ngày, Lăng Giang có lén tới tìm Hồng Tô, hỏi lễ thất tịch Sở An Nhan tính làm gì, lại nghe được Sở An Nhan báo trên người có bệnh, lễ thất tịch thất sẽ không đi ra ngoài, Lăng Giang cũng chỉ có thể hậm hực mà về.

“ Hôm nay Lăng công tử không đi ra ngoài sao? ”

Sở An Bình tự mình tới cửa tìm Lăng Giang.

“ Lễ thất tịch mà thôi, đi hay không đi mà chả được? ”

Lăng Giang đến đầu cũng không thèm nâng lên, tiếp tục nhìn quyển sách trên tay.

“ Ta thấy hôm nay muội muội trang điểm rất đẹp mắt đi ra khỏi cửa, hóa ra không phải muốn đi cùng Lăng công tử ra ngoài ”

“ Ngươi tìm ta có chuyện gì? ”. Lăng Giang buông sách trên tay xuống, thần sắc có chút không vui.

Hồng Tô rõ ràng nói cho hắn biết, hôm nay Sở An Nhan sẽ không ra ngoài.

Nhớ tới lúc trước Sở An Nhan giả vờ hôn mê, hắn đột nhiên cảm thấy việc này cũng không có gì đáng kinh ngạc, hắn lại không phải Sở An Nhan, càng không có tư cách quản chuyện của nàng.

“ Hôm nay là lễ thất tịch, ta nghĩ đến đây xem thử Lăng công tử có ở đây không, thuận tiện mời ngươi đi ngắm đèn l*иg với ta, không biết Lăng công tử có đồng ý hay không? ”

“ …… Được, ta đi cùng ngươi ”

Lăng Giang đứng dậy, lập tức ra khỏi cửa phòng.

Trên đường, Sở An Nhan đứng ở nơi đã hẹn với anh đẹp trai.

Nàng nhớ kỹ anh chàng đẹp trai kia tên Giang Thanh, cũng là một mỹ nam bạch y phong thái nhẹ nhàng.

Sở An Nhan hôm nay cố ý mặc một bộ váy bách hoa màu đỏ nhạt, trên đầu cài trâm châu ngọc tua rua, da nàng trắng nõn, mắt hạnh sáng lấp lánh như diệu thạch, một cái nhấc chân nhấc tay hay nở nụ cười đều rung động lòng người.

Riêng lúc chờ mong này, cũng đã có không ít người lại đây đưa hoa cho nàng.