Táo, sớm sinh quý tử.
Sở An Nhan nhìn quả táo đỏ rực trên tay, không biết sao lại nhớ tới ẩn ý này.
Mọe, mỗi ngày nàng đều suy nghĩ linh tinh gì vậy.
“ An An, đêm nay ánh trăng thực đẹp ”
Sở An Nhan cho rằng Lăng Giang đang thổ lộ tâm tình, vì thế vội vàng tiếp lời, “ Phong cảnh cũng thực động lòng người ”
“ Đúng vậy, vừa vặn thích hợp để ngắm trăng, không nghĩ tới nàng cũng đang có ý này, vậy cùng ngắm thôi ”
Sở An Nhan còn chưa kịp phản ứng lại, Lăng Giang đã mang nàng bay lên trêb không, ngay sau đó đáp lên nóc nhà.
“ Ngồi thôi ”
Lăng Giang có chút chờ mong, bởi vì đây là hắn bớt thời gian hỏi Ôn lão, ông ta xem kể nhinhf thuyết thư, cho nên khẳng định biết chút ít cách để tạo lãng mạn với nữ tử. Nhìn mà xem, trăng đêm nay không tồi, cho nên hắn mới đi tìm Sở An Nhan.
“ Bay lên nóc nhà ngắm trăng! ”. Sở An Nhan có chút sợ độ cao, chậm rãi sờ soạ.ng ngồi xuống.
Đây đều là loại tình huống trong phim truyền hình thường thấy mà, Lăng Giang thật đúng là không thầy dạy cũng vẫn hiểu.
Sở An Nhan cứ như vậy lẳng lặng ngồi cùng Lăng Giang, vì để phối hợp với Lăng Giang, Sở An Nhan còn tựa đầu vào vai Lăng Giang.
Advertisement
Không thể không nói, ở trên nóc nhà ngắm trăng quả thật không tồi. Lúc trước do bị cận thị lại không thích đeo mắt kính, nên chưa bao giờ bỏ thời gian nghiêm túc ngắm trăng.
Ban đêm gió thổi không quá lớn, không cảm thấy lạnh lắm.
Mà Lăng Giang vẫn luôn cảm thấy đây là cái cơ hội tốt để nói về thân thế của bản thân cho Sở An Nhan nghe, nhưngsuy nghĩ vài lần đều không biết mở miệng như nào.
Đợi một lúc lâu sau hắn mới mở miệng:
“ An An, ta có chuyện muốn nói với nàng ”
Lăng Giang hơi nghiêng đầu, lại phát hiện người bên cạnh không biết đã ngủ từ lúc nào.
Hô hấp bình ổn, ngủ đến an nhàn điềm tĩnh, giống như một con mèo con.
Lăng Giang bật cười, xem ra chuyện này phải đợi lần sau tìm cơ hội nói với nàng.
Lăng Giang lại nhìn Sở An Nhan thêm một lát rồi mới bế nàng về Ly An viện. Lăng Giang quang minh chính đại đi về bằng cửa trước. Bởi vì người gác cửa đã sớm bị đánh hôn mê bất tỉnh.
Táo Sở An Nhan vừa bẻ ăn rất ngon, hắn cầm theo hộp đồ ăn vui sướиɠ về phòng.
Trong phòng có một cá l*иg sắt, là con chó được hoàng thượng ban thưởng.
Là một con đại hoàng bình thường, nhìn còn rất hung dữ. Bởi vì khi Lăng Giang xuất hiện, nó sẽ lớn tiếng sủa.
“ Đặt tên là gì nhỉ? ”. Lăng Giang khó được lúc tâm trạng vui vẻ, nhìn con chó này lạu thấy nó giống con ngày xưa hắn nuôi.
Ở cái nơi hoang vu này, hắn chỉ là tiểu hài tử, đồ vật đều bị người ta cướp mất. Về sau con chó lớn lên cùng hắn trở lên hung dữ, hắn mới không bị bắt nạt nhiều nữa.
Chẳng qua, về sau nó bị người ta đánh chết.
Ánh mắt Lăng Giang tối lại, đút đồ ăn cho chó xong rồi lau tay ngồi lại chỗ.
“ Chủ thượng, đã tra được một ít chuyện, ám vệ Vân gia quả thật có nội gián, lúc trước ngài bị Đại hoàng tử phát hiện chính là do kẻ này để lại dấu vết. Hiện tại gã đã bị bắt, nên gϊếŧ hay giữ lại? ”
“ Trước giữ lại mạng, tra xem hắn truyền tin bằng cách nào, về sau sẽ có chỗ để dùng ”. Lăng Giang thưởng thức đồ ăn trong tay, nhớ tới đây là lần thứ hai Sở An Nhan mua thứ này cho hắn.
Nàng nói nàng không muốn hòa thân, Đại Lăng quốc cách chỗ này có chút xa, An An lại không muốn hòa thân, vậy ngày sau hắn phải làm gì đây.
“ Đúng rồi chủ thượng, gần đây biên cương có động thái nhỏ, Chu quốc bên kia đang ngo ngoe rục rịch, Sở quốc sợ là thái bình không được bao lâu nữa, chủ thượng tính khi nào về Đại Lăng quốc? ”
“ Chờ thêm đi, nêys không còn chuyện gì nữa thì ngươi về nghỉ ngơi sớm một chút ”
Lăng Giang thất thần nhìn đồ ăn thật lâu.
Hôm sau.
Bởi vì tối qua Sở An Nhan ngủ sớm, cho nên buổi sáng tỉnh dậy cũng không tính là muộn.
Kế tiếp chính là muốn ngủ nướng.
Ngày hôm qua qua không phải nàng ngắn trăng cùng Lăng Giang sao, nàng về bằng cách nào vậy?
Ngắm ánh trăng khiến nàng mệt vậy luôn.
Nàng thật đúng là không biết lãng mạn mà.
“ Công chúa, ngài dậy rồi sao, hôm nay phải vào cung gặp Thục phi, mặt mũi vẫn phải giữ lại cho nàng ta, đi quá muộn sẽ hông tốt ”
“ Đã biết ”
Sở An Nhan lên tiếng rồi leo xuống giường. Còn phải đi gặp Thục phi nữa.
Lại là một nhân vật không bí ẩn.
Châc là không khác gì mẫu hậu, bằng không làm sao có thể dạy ra được cái tính cách kia của Sở Quân Hành.
Sở An Nhan trang điểm đơn giản vào cung, trên đường đến Lan Thư cung thì đυ.ng mặt Sở An Nhan.
Bất giác có chút chột dạ.
Sở An Bình thấy Sở An Nhan, làm bộ như chưa xảy ra chuyện gì, mỉm cười đi tới.
“ Muội muội định đi đâu sao? ”
“ Tới Lan Thư cung, Thục phi nương nương tìm ta ”
“ Vậy à, ta ở chỗ này chờ muội muội, muội phải cẩn thận chút, Thục phi tính tình không được tốt, hôm qua ta còn bị lườm. Cái tính của muội muội phải nhịn một chút, đừng giằng co với nàng, bằng không phụ hoàng sẽ thấy khó xử ”
“ Cảm ơn tỷ tỷ nhắc nhở ”
“ Đúng rồi, cái này cho muội, nói không chừng đợi lát có chỗ dùng ”
Sở An Nhan có chút nghi hoặc, nhưng Sở An Bình đã đi rồi.
Thục phi không phải có cái chữ Thục sao, vậy mà vẫn ghê như vậy, hơn nữa đồ Sở An Bình cho nàng là một chậu xương rồng, trông rất đáng yêu.
Xem ra Thục phi là vùng biên cương, đưa chậu xương rồng cũng coi như là đưa đồ quê hương cho nàng.
Hồng Tô tiến cung đã bị người ta gọi đi rồi, nói là hoàng hậu nương nương tìm.
Cho nên chỉ có Sở An Nhan đi Lan Thư cung.
“ An Nhan tỷ tỷ! Tỷ tỷ! Ngươi rốt cuộc đã tới! ”
Sở Quân Hành chân ngắn chạy tới, tại lúc hắn muốn bổ nhào vào người Sở An Nhan thì nàng lại tránh.
Sở An Nhan tránys góc độ, chỉ Sở Quân Hành ngã vào thềm cỏ, sẽ không quá đau.
“ Hu hu hu, tỷ tỷ ngươi không thương ta ”. Sở Quân Hành nhổ cỏ trong miệng ra, tung ta tung tăng chạy tới, “ Quả nhiên nữ nhân đều không thể tin ”
Sở An Nhan nghe thế câu nói quen thuộc, hồi ức không mấy tốt đẹp hiện lên.
“ Cả ngày chỉ biết học cái xấu, mau kêu tỷ tỷ, gọi nữ nhân cái gì? Còn cọng lông gà ngươi cho ta nữa, nó hại ta thảm lắm đó, ngươi ở đó ăn uống phá của bị người ta ghi hận, kết quả tìm ta tính sổ, ta thấy ngươi chính là cố ý ”
Sở An Nhan hơi ngồi xổm xuống, không chút khách khí chọc vào trán Sở Quân Hành.
“ Có biết tiết kiệm hay không? Ngươi ăn đến nghèo cả thôn người ta, mấy ngày nữa tự mang lễ đến nhận lỗi, đền bù lại tổn thất cho họ! ”
“ Biết… Đã biết, nhất định sẽ đi. Ấy, tỷ tỷ mang theo đồ ăn ngon sao? ”
Sở Quân Hành như sói đói vồ lấy cái rổ trong tay Sở An Nhan, nhưng lại bị Sở An Nhan né tránh, sau đó hắn lảo đảo, thiếu chút ngã theo tư thế chó gặm bùn.
“ Không phải đồ ăn, đợi lát sẽ tính tặng cho mẫu phi ngươi ”
“ Tặng mẫu phi? Ta lại càng muốn xem trước ”. Sở Quân Hành không chịu buông tha, hắn cảm thấy bên trong là đồ ăn, rất lâu rồi hắn không ăn đồ Sở An Nhan làm, đặc biệt là món nướng BBQ, quá nhớ rồi.
“ Xem cái gì mà xem, đi vào nhanh, đừng để mẫu phi ngươi chờ lâu ”