Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Xuyên Sách Ta Cung Phụng Hoàng Đế Nước Địch

Chương 71: Bôi thuốc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sở An Nhan kích động ngồi dậy, ngay cả miệng vết thương trên người nàng cũng không cảm thấy đau.

“ Vết thương trên người Lăng công tử rất nghiêm trọng. Vừa rồi nghe thái y nói do hắn mệt mỏi, hiện tại sốt cao không lùi ”

“ Ồ ”

Sở An Nhan chịu đựng đau đớn nằm xuống.

Nàng không quên lần trước Hồng Tô cũng nói với nàng là Lăng Giang bị thương rất nghiêm trọng, kết quả trên cánh tay chỉ có một cái lỗ.

Thật không biết hiện tại Hồng Tô đối đãi với Lăng Giang như nào.

Nguyên chủ trước kia đánh hắn tới mức nằm nửa tháng trên giường cũng không thấy có chuyện gì.

“ Được rồi Hồng Tô, ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi, đúng rồi, nhớ rõ dặn người chăm sóc Lăng Giang, lần này rốt cuộc cũng là hắn đã cứu ta. Thuốc mỡ ngươi để lại, ta sợ lát nữa không cẩn thận gãi nát, ta còn chưa muốn hủy dung đâu. ”

“ Vâng ”

Chờ Hồng Tô đi rồi, Sở An Nhan giãy giụa cầm lấy bình thuốc mỡ.

Thuốc có màu xanh non, tản ra một mùi hương thơm mát.

Sở An Nhan moi ra từ bên trong một chút, một bên cẩn thận vén lên góc áo, sờ soạ,ng xoa lên miệng vết thương sau lưng.

Vừa rồi lúc ngồi dậy nàng mới cảm giác được sau lưng mình có vết thương, hơn nữa miệng vết thương khéo khi rất nghiêm trọng, khó trách nàng vừa rồi nằm cứ thấy đau.

Đột nhiên nhớ tới nàng bị một nhánh cây xẹt người, nhưng cũng chỉ là cắt qua da thịt mà thôi.

Đây còn xem như là vận khí tốt, nếu vận khí không tốt, gặp phải thứ bén nhọn hướng về phía trước nhánh cây, thì lúc đó có khác gì bị đâm thành que thịt BBQ.

Bây giờ nhớ tới còn có chút sợ.

Sở An Nhan lại sờ thử vài lần, phát hiện sau lưng có một vài vết thương nàng chạm không tới.

Vừa rồi nàng ngại để Hồng Tô giúp, hiện tại muốn kêu người lại cũng không có cách.

Ai bảo nàng hiện tại sắm vai một người bị trọng thương vẫn hôn mê chưa tỉnh.

Sở An Nhan không có cách nào đành phải từ bỏ.

Chờ ngày mai Hồng Tô qua đây bôi giúp nàng.

Sở An Nhan trở mình, bởi vì sau lưng có vết thương, nàng đành phải nằm sấp ngủ.

Nàng ngủ không được yên ổn, đại khái nửa đêm mới ngủ thϊếp đi từ cơn đau.

Sau đó, nàng mơ một giấc mơ, mơ thấy đang là mùa hè, có người dùng khối băng giúp nàng hạ nhiệt.

Một lúc lại biến thành nàng ở trong phòng nuôi một con mèo, nó dùng lông cọ cọ vào người nàng, khiến nàng thấy ngưa ngứa.

“ Đừng quậy, đồ lắm lông ”

Nghe thấy Sở An Nhan lầu bầu, ngón tay Lăng Giang kích động, quỳ gối ở trên mặt đất, cúi người trước mặt Sở An Nhan.

Sở An Nhan…. Tỉnh?

“ Công chúa, ngài vừa mới nói cái gì? Công chúa, ngài ….. Tỉnh tỉnh ”

Sở An Nhan bị người khác quấy rầy giấc ngủ dẫn đến tâm trạng không được tốt.

Nghe thấy có người ở bên tai gọi hồn nàng, đang tính vớ lấy đồ gì đó ném qua người cho hắn câm miệng lại.

Sở An Nhan mới giật giật ngón tay liền cảm nhận được cánh tay đau đớn, sau lưng lạnh lẽo.

“ Công chúa? ”

Thanh âm Lăng Giang rất nhỏ nhẹ, tựa như đang ôm hy vọng nhưng lại sợ đánh thức Sở An Nhan.

Mà những lời này trực tiếp khiến Sở An Nhan toàn thân đều cứng đờ.

Mẹ nó!

Lăng Giang sao lại tới đây!

Hắn không phải bị bệnh rất nghiêm trọng sao? Là ai ném hắn vào đây, vừa rồi nàng thiếu chút nữa liền bị lộ!

Quả nhiên Hồng Tô gạt người!

Môh cái cử động Sở An Nhan cũng không dám, nỗ lực điều chỉnh hô hấp, sợ Lăng Giang sẽ nhìn ra.

Lăng Giang đợi hồi lâu, cuối cùng mất mát đứng dậy tiếp tục làm nốt việc vừa rồi.

Công chúa quả nhiên một chốc một lát là không tỉnh lại được.

Động tác Lăng Giang nhẹ nhàng bôi cao lên lưng Sở An Nhan.

Sáng nay hắn tới, sau lưng Sở An Nhan là một mảng máu lớn, thậm chí có nơi sưng mủ.

Tại trên làn da trắng nõn tinh tế, vài vết sẹo vô cùng chói mắt.

Lăng Giang nhìn thấy mà vô cùng lo lắng.

Sở An Nhan ước gì mình vừa rồi không tỉnh.

Hiện tại nàng nhắm hai mắt, dồn hết lực tập chung vào phía đằng sau lưng.

Theo động tác tay Lăng Giang, mỗi tấc thần kinh Sở An Nhan đều cứng đờ.

Thật vất vả nhịn đến khi Lăng Giang làm xong, đem y phục nàng che lại, Sở An Nhan mới dám thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Còn may nàng không bị thương ở chỗ khác, bằng không nếu hôn mê thật, Lăng Giang không phải sẽ nhân cơ hội này chiếm tiện nghi của nàng.

Lăng Giang suy tư nhìn Sở An Nhan, rồi hắn rời đi tìm Hồng Tô.

“ Hồng Tô cô nương, lần này không bảo vệ tốt công chúa cũng có một phần trách nhiệm của ta, công chúa hôn mê đã nhiều ngày, ta sẽ chăm sóc công chúa cùng ngươi ”

“ Không cần, Lăng công tử vẫn nên dưỡng thương thật tốt, nơi này có ta chăm sóc công chúa ”

Hồng Tô không quên tối hôm qua công chúa dặn qua, chuyện nàng tỉnh nhất định không thể để Lăng công tử biết, cho nên nàng ta vẫn nên để Lăng công tử tiếp xúc với công chúa ít chút.

Chỉ là, ngày thường tình cảm Lăng công tử dành cho công chúa nàng ta đều nhìn hết, nếu để Lăng công tử đi chăm sóc công chúa, nói không chừng có thể tăng tiến tình cảm hai người.

“ Hồng Tô cô nương, nếu ngươi không để ta chăm sóc công chúa, không thể thấy nàng từ từ bình phục, cuộc sống hàng ngày của ta khó mà an tâm, cầu Hồng Tô cô nương giúp ta ”

“ Được rồi ”

Hồng Tô không chịu nổi Lăng Giang cầu xin, rốt cuộc về sau Lăng công tử chính là phò mã.

Lăng Giang thấy chuyện đã thành công thì nhẹ nhàng câu môi cười.

Nếu hắn vừa mới không nhầm thì Sở An Nhan đã tỉnh.

Nàng muốn diễn, hắn sẽ diễn với nàng.

Lăng Giang trở về phòng mình, sau khi đóng cửa lại thì nhìn người quỳ trên mặt đất.

“ Ngươi nên cảm thấy may mắn vì nàng không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, bằng không mạng ngươi cũng đừng hòng giữ được ”

Lăng Giang ngồi trở lại vị trí, nhẹ nhàng vu.ốt ve lòng bàn tay, trên tay tựa như còn lưu lại độ ấm của nàng.

Vân Nhất cảm giác được Lăng Giang thật đáng sợ.

Hắn ta cắn răng một cái, có chút không cam lòng:

“ Chủ thượng không thể bởi vì một nữ nhân mà làm hỏng mọi chuyện, mục tiêu của chúng ta là về Đại Lăng báo thù, Đại hoàng tử đã nổi lên lòng nghi ngờ. Chủ thượng, Vân gia còn chờ ngài trở về ”

“ Cho nên? ”. Giọng điệu Lăng Giang ph mang theo hàn ý xưa nay chưa từng có, “ Cho nên ngươi tự tiện làm chủ đi gϊếŧ nàng? ”

Vân Nhất quỳ trên mặt đất, không kêu một tiếng, xem như cam chịu việc này.

“ Luôn mồm kêu ta là chủ thượng, phỏng chừng cũng không hề đem ta để vào mắt, nếu các ngươi nhận ngọc bội này, vậy thì các ngươi phải biết rõ thân phận mình. Nếu ngươi không nhận, có thể rời đi, nhưng các ngươi phải nhớ kỹ, Sở An Nhan không phải là người các ngươi có thể động vào! ”

Vân Nhất mặc dù không lên tiếng, hắn ta tuy lớn hơn Lăng Giang vài tuổi, nhưng vẫn bị khí thế này áp chế.

Hắn ta có dự cảm, nếu mình nói thêm một câu không tốt về Sở An Nhan thì lập tức sẽ mất mạng.

Tuổi còn trẻ đã trưởng thành đến nông nỗi này, thật sự là đáng sợ.

Hôm nay từ bỏ, chỉ hy vọng ngày sau không hối hận.

Hoặc là chờ đến khi Sở An Nhan chắn đường chủ tử, hắn ta cho dù có chết, cũng phải gϊếŧ nàng.

Vân Nhất đứng dậy, hơi chút tức giận rời đi.

Mấy ngày sau, Sở An Nhan vẫn giả bộ hôn mê như cũ.

Lăng Giang mỗi lần đều nhân cơ hội này tới đây bôi thuốc cho nàng.

Nói là lưu manh ấy, Lăng Giang có phải làm quá mức rồi không?

Nhiều lắm cũng chỉ là bôi thuốc trên lưng nàng thôi mà.

Hơn nữa mỗi lần bôi đều vô cùng cẩn thận, căn bản là không làm đau nàng.

Chính là như vậy, Sở An Nhan mới thật sự chịu không nổi, mỗi ngày cảm giác như bị tra tấn.

Nàng thậm chí nghi ngờ Lăng Giang biết nàng giả bệnh.
« Chương TrướcChương Tiếp »