Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Xuyên Sách Ta Cung Phụng Hoàng Đế Nước Địch

Chương 68: Lăng Giang kiêu ngạo

« Chương TrướcChương Tiếp »
“ Chuyện hôm nay thật sự cảm ơn công chúa, về sau cần ta giúp đỡ cứ việc nói ”

Nguyên Doanh Doanh từ trên giường đi xuống, vô cùng thành khẩn cảm ơn Sở An Nhan.

“ Có một lần thì sẽ còn có lần hai, Nguyên cô nương về sau cần phải cẩn thận chút. Ta còn muốn về Vân Nhai viện thay y phục, không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi nữa, có thời gian có thể tới tìm ta”

“ Được, đúng rồi công chúa, có thể nói cho ta vì sao biết ta giả bệnh không? ”

“ Rất đơn giản, ta nghe nói ngươi thường xuyên nữ phẫn nam trang đi thơ hội, nhưng ta trước nay chưa từng nghe qua trong thơ hội có thư sinh ốm yếu. Kèm theo đó mỗi ngày ngươi đều uống trà sữa, nếu người trong phủ thật lo lắng cho cơ thể ngươi, chắc chắn sẽ không để ngươi uống thoải mái. Nhưng lý do chính là hôm nay Đức phi chọn một ngày mát mẻ khai yến, hơn nữa vị trí kia lại là đầu gió. Lần trước ở chùa thấy gió nổi lên ngươi đã bắt đầu ho, mà lần này lại không. Đương nhiên tất cả đều là suy đoán, cuối cùng khẳng định được là lúc ta ám chỉ thì ngươi bắt đầu ho ”

“ Công chúa thật sự là thông minh hơn người ”

Nghe xong lời Sở An Nhan nói, Nguyên Doanh Doanh bừng tỉnh đại ngộ, tính đến tính đi, cuối cùng nguyện ý bại lộ cũng là chính nàng ta.

“ Thanh Trản, tiễn công chúa ra ngoài ”

Chờ Sở An Nhan rời khỏi, nội phòng chỉ còn lại Nguyên Doanh Doanh cùng Trần Vĩnh Nghĩa.

Vốn dĩ vừa rồi Nguyên Doanh Doanh còn cười cười nói nói, giờ phút này suy yếu lảo đảo một chút, được Trần Vĩnh Nghĩa đỡ ngồi lên giường, lại từ trong ngực móc ra một bình thuốc.

Nguyên Doanh Doanh thuần thục lấy một viên thuốc từ trong bình ra.

“ Tiểu thư, lần này độc trên người của ngươi lại tái phát ”

“ Không có vấn đề lớn, Trần thúc, lần này công chúa xem như là ân nhân cứu mạng của ta, ngày sau nếu ta bất hạnh, ngươi đi theo nàng đi ”

“ Tiểu thư, ngươi cũng không thể nói ra lời nói, phu nhân phó thác ngươi cho ta, ta nhất định phải bảo toàn tính mạng của ngươi. Độc này để cho ta thêm chút thời gian, ta nhất định có thể tìm được biện pháp giải quyết ”

“ Được rồi Trần thúc, ta tin tưởng ngươi, ta hiện tại không phải sống rất tốt sao, đúng rồi, còn phải phiền ngươi đem chuyện này truyền cho cha, nhị hoàng tử người này không được ”

Nguyên Doanh Doanh cười trấn an, nàng ta tin y thuật Trần thúc, nàng ta chỉ là…… Không tin chính mình thôi.

Nàng ta tuy rằng không giống trong lời đồn có bệnh nghiêm trọng như vậy, nhưng trên người nàng ta lại trúng một loại độc, ngày thường áp chế xuống còn tốt, nếu phát tác có thể muốn mạng người.

Tính đến tính đi, chuyện nàng ta sống không được bao lâu quả thật không phải giả.

*

Sở An Nhan về Vân Nhai viện thay một thân xiêm y, phát hiện toàn bộ sân đều vô cùng quạnh quẽ, đến một cung nữ cũng không thấy.

Xem ra hôm nay vì yến hội này, Đức phi thật đúng là hạ quyết tâm.

Sở An Nhan do dự một lát, qua gõ cửa phòng Lăng Giang.

Đợi hồi lâu cũng không thấy có người đáp lại.

“ Tỷ tỷ xinh đẹp ngươi đã trở về, A Lăng hắn mới rời đi, tỷ tỷ xinh đẹp có việc muốn tìm hắn sao? ”

“ Không có việc gì, ta tới xem hắn có ở đây không, đúng rồi, các ngươi đã dùng qua bữa trưa chưa? ”

“ Đã dùng qua, tỷ tỷ xinh đẹp, ta tới tìm ngươi để chào tạm biệt, bên kia còn cần ta, ở chỗ này mấy ngày rồi nên ta cũng phải về ”

“ Được, trên đường chú ý an toàn ”

*

Bên kia yến hội cũng vừa mới kết thúc, Đức phi có chút tức muốn hộc máu kêu Sở Tấn Tu vào trong phòng.

“ Ngươi có biết vì lần yến hội này ta hao phí nhiều tâm huyết lắm không? Ngươi là cái đồ không lên thân, một việc nho nhỏ cũng làm không xong! ”

“ Mẫu phi, chuyện này cũng không thể trách ta, ai biết Sở An Nhan lại có quan hệ tốt với Nguyên Doanh Doanh như thế, còn nữa, Sở An Nhan là người một hai mời đến ”

Sở Tấn Tu cúi đầu đứng tại chỗ, trong giọng nói lại không có nửa điểm nhận sai.

“ Lần này cũng chẳng được gì, mẫu phi người không phải được phụ hoàng khen còn có ban thưởng sao, cũng không lỗ ”

“ Ngươi thì biết cái gì! Ngươi biết hắn lấy cớ đi đâu không? Hắn đi đến chỗ hoàng hậu đấy! Đi ăn trưa cùng nàng! ”

Đức phi tức đến ngực phập phồng, nàng ta thật vất vả tóm được mấy ngày nay hoàng thượng lãnh đạm với hoàng hậu, hiện tại mừng ngược, quan hệ hai người chỉ sợ đã khôi phục như ban đầu.

Nàng ta về sau muốn xoay người chỉ sợ có chút khó khăn, đứa nhi tử này cũng là đồ ngu, nếu không có thế lực phủ tướng quân bên kia, sợ là đến tư cách tranh dành cũng không có.

Nàng ta còn thấy may mắn nhi tử hoàng hậu cũng là cái đồ vô dụng, cả ngày chơi bời lêu lổng không làm nên được tích sự gì.

Sau khi Đức phi bình tĩnh, mở miệng nói: “ Nghĩ cách, nhất định phải khiến nha đầu Nguyên gia kia yêu ngươi, gần đây Nguyên Chinh không ở bên người nàng ta, đây là một cơ hội không tồi để xuống tay ”

“ Việc này cứ yên tâm giao cho nhi tử, cái khác có thể ta không làm được, nhưng việc này ta lành nghề ”. Sở Tấn Tu hơi có chút kiêu ngạo.

Đức phi nhìn bộ dáng của hắn thì ngực càng thêm đau, nàng ta biết nhi tử này chung quy là bùn nhão trát không nổi mặt tường.

Lại qua mấy ngày, Sở An Nhan phát hiện Lăng Giang mỗi ngày đều ở trong phòng không ra ngoài, nàng hiện tại nếu đã tới Vân Nhai viện, tất nhiên cũng muốn lợi dụng một phen.

Rốt cuộc nhai này, nàng cũng vẫn phải nhảy.

Nghĩ như vậy, Sở An Nhan lại gõ cửa phòng Lăng Giang.

“ Công chúa tới tìm ta làm gì? ”

Giọng điệu Lăng Giang không vui, hắn quên không được Sở An Nhan này ngoài miệng thì đã đồng ý, kết quả ngày thứ hai để hắn đuổi hắn ra khỏi Vân Nhai viện.

“ Ta thấy hôm nay thời tiết đẹp, dưới chân núi hoa cũng nở rộ rực rỡ, ở chỗ này vừa vặn có thể nhìn được phong cảnh không tệ. Ngươi cả ngày buồn chán ở trong phòng cũng không phải chuyện tốt, ra ngoài ngắm nhìn phong cảnh sẽ tốt cho cơ thể ”

“ Không đi ”

Nhiều ngày gần đây hắn ru rú ở trong phòng, chẳng qua là vì cùng Vân Nhất điều tra một chút chuyện của Đại Lăng quốc, hơn nữa theo lời người đưa tin nói, lúc trước gϊếŧ người của đại hoàng tử vẫn còn con cá lọt lưới.

Lăng Giang có chút lo lắng, bởi vì ngày ấy trong lúc đánh nhau hắn không cẩn thận để lộ miếng ngọc bội, tuy rằng đã nhanh chóng giấu đi, nhưng tay cũng ăn một đao, sợ là sợ không xử lý sạch sẽ người thấy ngọc bội kia.

“ Được thôi, ta tìm người khác đi ngắm cùng ta ”

“ Khoan đã, công chúa cũng đi? ”

“ Đúng vậy, Đường Trạch rời đi, Hồng Tô có việc bận, ta cũng chỉ có thể tới tìm ngươi, xem ra cảnh đẹp chỉ có thể để một mình ta thưởng thức ”

Sở An Nhan xoay người rời đi, đang tự hỏi tiếp theo nên dùng cách gì kéo Lăng Giang ra thì nghe được tiếng bước chân nhỏ ở phía sau.

Vừa quay đầu, Lăng Giang đã đi theo sau nàng.

Quả nhiên là nam chính, kiêu ngạo không giống ai.

Sở An Nhan nói không sai, hiện tại bên vách núi phong cảnh quả thật rất đẹp.

Hôm nay hoàng hôn vàng rực rỡ, xuyên qua tầng mây rải trên phiến lá xanh, nhìn vô cùng thích mắt.

Nếu lại qua một lúc nữa chờ đến khi mặt trời lặn xuống núi, có thể thấy ánh nắng như lửa đỏ của buổi chiều.

Nói thật, Sở An Nhan vẫn có chút sợ độ cao, nàng thường xuyên đi đến vách núi nhìn, phát hiện có một hồ nước, nếu rơi đúng vị trí, có thể giảm bớt không ít lực cản.

Trong sách khả năng đây là nguyên nhân khiến Sở An Nhan từ chỗ cao như vậy xuống mà vẫn giữ được tính mạng.

Sở An Nhan thường xuyên chọn lúc chạng vạng, chính là đang chờ sắc trời hơi tối xuống, người bên kia sẽ không thấy rõ quang cảnh bên này.
« Chương TrướcChương Tiếp »