Trong Thanh Trì viện, cũng chính là nơi ở của Sở An Bình.
Diệp Họa cùng Sở An Bình nói chuyện với nhau cả buổi chiều, mắt thấy sắc trời đã tối, Sở An Bình muốn giữ Diệp Họa lại ăn bữa tối nhưng bị cự tuyệt.
“ Hôm nay không tiện ở chỗ này lâu, ngươi cũng không có xe, về sau mỗi ngày ta đều tới phủ công chúa, chúng ta có rất nhiều thời gian gặp nhau ”
“ Họa Họa, nếu không hôm nay ngươi ở lại đi, ta vừa rồi nghe hạ nhân nói Sở An Nhan giữa trưa đã trở lại.
Đều là ta không tốt, chỉ lo cùng ngươi nói chuyện phiếm, đều đã quên ngươi hôm nay tới dạy võ công cho Lăng Giang.
Ta chỉ là rất lâu chưa gặp được ngươi mới nhất thời vui sướиɠ, ngươi yên tâm, đợi lát nữa ta liền đi bồi tội Sở An Nhan, để nàng không nên trách tội ngươi ”
Nghe Sở An Bình nói một phen, Diệp Họa tức khắc nổi giận:
“ Ngươi ngày thường ở chỗ này khom lưng uốn gối như vậy? Sở An Nhan thật sự là quá đáng, một hai phải đem ngươi mang vào phủ công chúa.
Đây không phải là có ý định phải gây khó dễ ngươi? Tốt xấu gì ngươi cũng là công chúa, ngươi yên tâm, ta lại không sợ nàng, ta sẽ mau chóng thỉnh cầu hoàng thượng để ngươi dọn về Hoa Thanh cung ”
“ Không cần Họa Họa, ta ở chỗ này cũng khá tốt, ta không nghĩ muốn làm ngươi khó xử ”
Sở An Bình nói rất có chừng mực, lại khiến Diệp Họa nghe xong càng thêm cho rằng nàng ta ở chỗ này chịu ủy khuất lớn.
“ Sở An Nhan này! Ta đi ra ngoài mấy năm, nàng càng thêm ương ngạnh! ”
Diệp Họa tức giận muốn đi tìm Sở An Nhan đòi công đạo, lại bị Sở An Bình kéo tay lại.
“ Thật sự không cần Họa Họa, ta ở lại phủ công chúa, sáng hôm nay Thục phi tới tìm ta, phó thác ta chăm sóc Hành nhi, ở chỗ này so với ở trong cung thuận tiện hơn nhiều.
Chờ mấy ngày nữa, ta tự nhiên sẽ giảng hòa cùng phụ hoàng, rời phủ công chúa ”
Diệp Họa suy nghĩ một lát, cũng hiểu sự lợi hại trong đó, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “ Được, nếu là ngươi không ở lại được nữa, nhất định phải nói rõ ràng với ta, đừng chuyện gì cũng đều giấu ở trong lòng ”
Diệp Họa bằng tuổi Sở An Bình, hai người trước kia thường xuyên chơi cùng nhau, càng hiểu biết rõ ràng tính tình Sở An Bình.
Khi còn nhỏ, nàng trưởng thành hơn nhiều so với những đứa trẻ đồng trang lứa, không giận cũng không khóc nháo, mỗi lần Sở An Nhan đoạt đồ của nàng, nàng đều rất bình tĩnh.
Ngược lại là nàng ta nhịn không được.
Không chỉ có như thế, cứ khi Sở An Nhan có chút chuyện gì, cuối cùng đều đến tìm Sở An Bình.
Có một lần vào buổi tối Sở An Nhan bị mộng du thiếu chút nữa rớt xuống nước, sau đó Sở An Bình bị kêu đi hỏi chuyện, nói là đồ vật nàng có vấn đề, nhưng vật kia rõ ràng là Sở An Nhan tự mình đi đoạt.
Cho dù cuối cùng không có nguyên cớ, Sở An Bình vẫn là bị phạt ba ngày không được ăn cơm.
Người hoàng gia đối xử với Sở An Bình quá khắt khe, sau này nàng ta có năng lực, cũng đưa ra yêu cầu muốn An Bình ở trong cung sống tốt chút.
Nếu không phải như vậy, An Bình đến ngay cả phong hào cũng đều không có.
Nếu không phải suy xét việc Sở An Bình ở đây, quốc gia như vậy thật ra thật không đáng để nàng ta bán mạng.
Ra viện, Diệp Họa vẫn là muốn đi cảnh cáo Sở An Nhan một phen, liền hướng Ly An viện mà đi, từ xa nàng ta đã ngửi thấy một cỗ mùi hương.
Vừa vặn lúc này, có một nha hoàn từ trong viện đi ra.
Diệp Họa nhận biết nàng ta, đây là nha hoàn thường xuyên ở bên cạnh Sở An Nhan.
Hồng Tô thấy Diệp Họa, do dự một lát vẫn đi đến: “ Gặp qua Diệp cô nương, công chúa ở bên trong, ta còn có việc, liền đi trước ”
Sở An Nhan mấy ngày gần đây cố ý cường điệu qua, làm người của phủ công chúa về sau đều tự xưng là ta, Hồng Tô cũng bị nhắc nhở vài lần, mới sửa lại miệng.
“ Ngươi tính làm gì? ”.
Diệp Họa nhìn phương hướng, vừa rồi nàng ta là từ chỗ An Bình qua đây, nha hoàn này chẳng lẽ là phụng mệnh Sở An Nhan đi gây phiền toái.
“ Công chúa để ta đi tìm Thanh Bình công chúa lại đây cùng nhau dùng bữa ”.
Hồng Tô không nhiều lời nữa, lập tức đi Thanh Trì Viện.
Sở An Nhan sẽ có lòng tốt gọi An Bình lại đây ăn cơm?
Sợ không phải để nàng lại đây hầu hạ, hoặc là biến tướng làm nhục.
Diệp Họa nhăn mày, còn may nàng ta chưa đi, vừa rồi An Bình sốt ruột để nàng ta rời đi, nghĩ đến cũng là biết sẽ xảy ra cái gì.
Hôm nay nàng ta vừa vặn bắt gặp, phải xem ngày thường Sở An Nhan đối xử với An Bình như nào, để Sở An Nhan hết đường chối cãi.
Diệp Họa nhẹ nhàng nhảy lên đầu tường, tránh ở chỗ tối nhìn tình huống bên trong.
Bên trong đình viện, Sở An Nhan dựng một cái lò nướng được chế tác đơn giản, bên trong thả than nóng, bên cạnh bày rất nhiều xiên tre xuyên tốt nguyên liệu.
Lúc chiều, Sở An Nhan đi một chuyến đến Lăng Giang Lâu, không nghĩ tới Đường thúc làm việc hiệu suất cao vậy, chỉ trong chốc lát, đồ ăn liền đưa tới cho nàng, hơn nữa chỉ có nhiều chứ không có ít.
Không chỉ có như thế, Đường thúc còn đưa tới loại gia vị ở kinh thành vốn không có—— rau thì là!
Cho nên nàng nhân cơ hội này, nhớ tới món nướng BBQ.
Nướng BBQ đương nhiên là buổi tối ăn mới kí©h thí©ɧ, Sở An Nhan sau khi dạy bảo Cố Nhị, lại trở về phủ công chúa.
Nói sẽ báo đáp Lăng Giang, làm sao có thể bỏ lỡ nướng BBQ.
Sở An Nhan trên tay cầm mấy xâu thịt, dùng cọ nhúng vào nước sốt, tinh tế phết lên xâu thịt nhiều lần lại rắc thì là lên.
Sở An Nhan hít sâu mùi thơm, hương vị này quả thực khiến người ta hoài niệm, đủ kí©h thí©ɧ khẩu vị, ánh mắt Sở An Nhan nhìn về phía Lăng Giang đang ngồi ở một bên:
“ Ăn cay không? ”
“ Không ăn ”
Sở An Nhan cầm bột ớt dừng lại một chút, không đúng, lần trước nàng làm tôm hùm đất xào cay, Lăng Giang chính là ăn hết toàn bộ.
Sao hiện tại lại không ăn được cay.
Sở An Nhan lười nghĩ nhiều, đem que nướng không cay đặt ở đĩa đưa cho Lăng Giang, để lại một xâu cho chính mình, theo sau bắt đầu điên cuồng hướng trên đó rải bột ớt.
Nướng BBQ không có ớt cay, hương vị sẽ chả ra hồn gì.
Lăng Giang tiếp nhận đĩa còn chưa kịp ăn, liền nhìn thấy Sở An Nhan ở trên xâu que nướng rải ớt cay, rải xong liền nhét vào trong miệng.
Ánh mắt Lăng Giang kiên định, duỗi tay đoạt lấy que xiên nướng của Sở An Nhan.
“ Ngươi làm gì đấy? ”
“ Ngài nói làm cho ta ăn ”.
Thanh âm Lăng Giang lạnh lùng khó mà phát hiện.
Nữ nhân này, nàng nguyệt sự còn chưa hết, còn dám ăn cay.
Thật sự là một chút cũng không để bụng tới thân thể của mình.
“ Ngươi không phải không ăn cay sao? ”
Sở An Nhan kinh ngạc nhìn Lăng Giang hai ba ngụm đã ăn xong que nướng nàng vừa mới rải ớt cay, môi đều bị cay đỏ, thần sắc vẫn như cũ không thay đổi.
Lăng Giang vội vàng nuốt, cầm lấy ly nước bên cạnh uống vài ngụm.
“ Thi thoảng cũng ăn ”
Lăng Giang đem que nướng không cay ném qua cho Sở An Nhan ăn.
Sở An Nhan căm giận cầm lấy một que, ăn không chút khách khí, một bên lại không ngừng nghỉ nướng que xiên mới.
Lăng Giang có phải cố ý không, hắn không muốn để nàng ăn que nướng?
Không đúng, hắn không phải ném que nướng đến trước mặt nàng sao?
Hắn đây là......!Không muốn nàng ăn que nướng cay?
Sở An Nhan đột nhiên nhớ tới gì đó, nàng muốn nhìn vào mắt Lăng Giang, lại bị hắn tránh đi.
Là nàng tưởng tượng sao?
Sở An Nhan lại nướng que mới, đem mấy xâu không rải ớt cho Lăng Giang, theo sau lại ở một ít que nướng rải một chút ớt:
“ Ta cho ít ớt, như vậy được chưa? ”.