Đường Trạch kịp thời xuất hiện, ngăn lại trận khôi hài này.
Lúc chuyện đã rõ ràng, Sở An Nhan cùng Đường Kim Tài đều có chút xấu hổ.
Sở An Nhan không nghĩ tới nàng áy náy quả quýt nửa ngày, kết quả người ta muốn chính là nhi tử của mình.
Xem khí thế vừa rồi kìa, nếu không phải Đường Trạch tới kịp, phỏng chừng là một trận ác chiến.
Sở An Nhan cùng Đường Kim Tài đều trầm mặc cúi đầu ngồi xuống, ai cũng không mở miệng trước.
Đường Trạch thấy vậy, săn sóc mở miệng: “ Cha, lần này may mà công chúa cứu con, người nhớ rõ báo đáp nàng đấy ”
Nội tâm Đường Trạch kỳ thật có chút không tình nguyện, nhưng khi hắn nhìn về phía Sở An Nhan, nghĩ tới là người A Lăng thích, hắn liền không còn tư tâm.
A Lăng trước kia đáng thương như vậy, mặc kệ nói như thế nào, hắn đều không nên đoạt của hắn.
“ Nhất định nhất định ”.
Đường Kim Tài vỗ vỗ Đường Trạch, lại vội vàng nói với Sở An Nhan: “ Công chúa có chỗ nào cần đến tại hạ cứ việc mở miệng, về sau nếu công chúa tới Giang Xuyên, chúng ta nhất định làm hết lễ nghĩa của chủ nhà ”
Sở An Nhan không nghĩ tới Lăng Giang thật sự thuyết phục được Đường Trạch, vừa rồi hắn mở miệng không nhắc tới chuyện lấy thân báo đáp.
Sở An Nhan đang muốn quay đầu qua dò hỏi Lăng Giang làm sao làm được, Lăng Giang vừa vặn tiến đến, dọa nàng nhảy dựng.
Sở An Nhan nghiêng đầu, liền nghe thấy Lăng Giang ở bên tai nàng thấp giọng nói:
“ Đường gia là thương hộ lớn nhất Giang Xuyên, nếu đặt ở kinh thành, địa vị thậm chí có thể cao hơn Triệu gia, chuyện tửu lâu để ông ta hỗ trợ ”
Mắt Sở An Nhan sáng lên, Giang Xuyên kỳ thật cách kinh thành cũng không tính là quá xa, việc này nói không chừng thật sự có thể dựa vào hỗ trợ của bọn họ.
Nói như vậy, nàng cũng không cần phải suy nghĩ phương án thứ hai nữa.
“ Đường thúc, ta quả thật có một việc, ta ở kinh thành mở một tửu lâu, nhưng có ác nhân hãm hại, thực phẩm cung ứng xảy ra vấn đề ”
“ Này dễ làm, chỗ chúng ta vừa vặn có rất nhiều đồng ruộng chuyên môn trồng rau, nếu đi đường thủy từ Giang Xuyên đến kinh thành ước chừng nửa ngày ”
“ Đa tạ Đường thúc! Đường thúc yên tâm, ta sẽ ấn theo giá thị trường mua đồ nhà ngươi ”
“ Không cần không cần, ta tính giá tốt nhất cho ngài, đều bán hết, lại không có người trung gian ”
Sở An Nhan lại nói tạ ơn vài lần, tảng đá trong lòng rốt cuộc rơi xuống, Sở An Nhan thư thái không ít.
Hơn nữa không có thương nhân trung gian kiếm giá chênh lệch, tửu lâu nhà nàng tiền lời lại có thể cao một ít.
Buổi chiều, Đường Kim Tài mới mang theo Đường Trạch rời đi.
Không chỉ có như thế, Đường Trạch còn thông qua Lăng Giang biết được Triệu gia chèn ép tỷ tỷ xinh đẹp như thế nào, phải khuếch đại một phen nói cho cha hắn nghe.
Đừờng Kim Tài nổi giận tuyên bố sản nghiệp ở Giang Xuyên của bọn họ tới kinh thành phát triển, còn có sản nghiệp trước mắt ở kinh thành tất cả không hợp tác với Triệu gia! Hắn phải đối đầu cùng Triệu gia.
Dám bắt nạt ân nhân cứu mạng của bọn họ, một Triệu gia nho nhỏ tính là cái thá gì!
Ngay cả Sở An Nhan cũng không nghĩ tới, nàng chỉ giúp Đường Trạch một chút về sau đã khiến Triệu gia hoàn toàn lụi bại.
*
“ Lăng Giang, cảm ơn ngươi lần này giúp ta! ”
Sở An Nhan chủ động đổ một ly trà đặt tầm tay Lăng Giang.
Nếu lần này Lăng Giang không nói, nàng thật sự không biết hóa ra cha Đường Trạch cũng là đại gia đâu.
Trong sách chỉ nói về sau Đường Trạch sẽ có thành tựu trong sự nghiệp, cũng không nói về bối cảnh của hắn, khó trách hắn có đầu óc kinh thương như vậy, xem ra đều là di truyền từ gia tộc.
“ Người là công chúa cứu, cảm tạ ta làm gì ”
Lăng Giang tự nhiên cầm lấy trà, lại có chút không được tự nhiên uống một ngụm.
Sở An Nhan hiểu rõ Lăng Giang đây là đang chối cãi, ở chung lâu như vậy, Sở An Nhan phát hiện Lăng Giang kỳ thật cũng là người dễ mềm lòng.
Trong nguyên tác, Lăng Giang đối đãi với người bên cạnh hắn cực tốt hắn, đặc biệt là những người đã từng trợ giúp hắn, thật sự chính là kiểu sống phải biết khắc ơn người khác, người ta giúp mình chỉ bé bằng một giọt nước thì mình cũng phải báo đáp bằng một dòng suối.
Hơn nữa gần đây nàng vẫn luôn để người dò hỏi ở ngày tửu lâu khai trương là ai đã giúp nàng.
Theo như tin tức, ngày đó người nọ ra tay là nam tử, một thân hắc y, dáng người cao gầy.
Nếu nàng nhớ không nhầm, ngày đó Lăng Giang mặc chính là một thân hắc y, miêu tả bộ dáng cùng Lăng Giang rất giống.
Như vậy tính xuống, lúc đó Lăng Giang tổng cộng giúp nàng hai lần.
“ Lăng Giang, ngày đó ở tửu lâu người ngăn lại Hồ Bưu chính là ngươi, đúng không? ”
Lăng Giang nghe thấy một câu này, bị nước trà trong miệng làm cho sặc, bình tĩnh lại nói: “ Ta không hiểu ngài đang nói cái gì ”
“ Nếu không phải là ngươi, vậy thuyết minh ngươi lúc ấy muốn chạy trốn ”
“ Không có trốn ”.
Lăng Giang vội vàng mở miệng phản bác, ngày đó hắn quả thật muốn trốn, chỉ là vì cứu Sở An Nhan, hắn trốn không thành công.
Nếu hôm nay Sở An Nhan biết tư tưởng lúc trước của hắn, không biết lại sẽ xảy ra biến hóa gì, không thể để nàng biết.
“ Ta biết là ngươi, ngày đó ở trên phố, ngươi cũng đã cứu ta, bằng không ta liền chết dưới vó ngựa, còn có ngày đó ở trên thuyền bị ám sát, nếu không phải ngươi, ta cũng mất mạng, còn có......!”
Sở An Nhan nghiêm túc đếm đầu ngón tay, đếm đếm nàng liền phát hiện không thích hợp.
Tính xuống......!Lăng Giang cứu nàng thật nhiều.
Sở An Nhan ngẩng đầu, ngơ ngẩn nhìn Lăng Giang.
Về sau lý giải cũng không thông, nhưng hai lần ban đầu kia, Lăng Giang vậy ta cũng nguyện ý cứu nàng, lúc ấy nàng dám khẳng định, Lăng Giang vẫn hận nàng.
Như vậy xem ra, Lăng Giang kỳ thật là một người rất tốt.
Trong sách, nàng thấy Lăng Giang từ khi trở thành quốc quân xử phạt người như thế nào, nhẫn tâm như thế nào, tàn nhẫn như thế nào, lại đã quên mất bản chất hắn cũng là người thiện lương.
Vốn dĩ là một người tốt, lại bị Sở An Nhan trong sách làm hỏng.
Quả nhiên, bia đỡ đạn như guyên chủ vẫn là chết thống khoái đấy! Khó trách lúc ấy khu bình luận đều nói nhanh hành chết nàng ta.
Còn may hiện tại không giống, nàng tuyệt đối sẽ không bước theo con đường của nguyên chủ, Lăng Giang về sau khẳng định là một minh quân rất tuyệt.
Lăng Giang ngồi đó, lại chậm chạp không chờ được Sở An Nhan, cảm nhận được có một ánh mắt nóng bỏng dừng ở trên người hắn.
Bên trong ánh mắt sáng kia, Lăng Giang có thể thấy rõ ràng hình dáng của Sở An Nhan.
Sao không nói gì?
Chẳng lẽ là bị hắn làm cho cảm động đến phát khóc?
Lăng Giang tự mình nghĩ lại một chút, Sở An Nhan thích hắn như vậy cũng không phải không có lý.
Hắn có ân với nàng, hẳn là cũng đủ để nàng lấy thân báo đáp nhỉ?
“ Lăng Giang, cảm ơn ngươi giúp ta nhiều như vậy thứ, ta cũng không có gì báo đáp ngươi......”
Trong lòng Lăng Giang sinh ra chút mong đợi, cho rằng câu tiếp theo Sở An Nhan sẽ muốn lấy thân báo đáp.
Hắn còn đang suy nghĩ mình uyển chuyển cự tuyệt sự chủ động của Sở An Nhan, hay vẫn cứ đáp ứng, Sở An Nhan vui sướиɠ đứng lên:
“ Ta quyết định, ngày mai ta làm cho ngươi một bàn mỹ thực để báo đáp ngươi! ”
Sở An Nhan cũng không hỏi Lăng Giang có đáp ứng hay không, vui sướиɠ đứng dậy vội vàng đi ra ngoài.
Nàng tranh thủ thời gian này suy nghĩ nên làm món gì, Sở An Nhan đi tới đi lui vài bước, hình như nhớ tới cái gì đó, lại quay đầu trở về:
“ Có muốn làm một chút món ngọt không? ”
Lăng Giang vẻ mặt phức tạp nhìn Sở An Nhan một lúc lâu, mới gật đầu.
Nhìn bóng dáng Sở An Nhan rời đi, Lăng Giang đột nhiên cảm thấy Sở An Nhan đã từng không biết xấu hổ, mỗi ngày ham muốn sắc đẹp của hắn, muốn cưỡиɠ ɠiαи* cũng rất không tồi.
(*Bá vương ngạch thượng cung: “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạch thượng cung” có thể hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”, mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”.
Từ “cường tiễn” phát âm giống từ “cưỡиɠ ɠiαи”, mà thời xưa cưỡиɠ ɠiαи là từ đại kỵ húy, nên người xưa vốn tao nhã lịch lãm, đã dùng “bá vương ngạch thượng cung” thay cho hai từ “cưỡиɠ ɠiαи”).