Chương 42: 42: Đại Nạn Không Chết

Sở An Nhan sớm đã an bài người ở chỗ tối.

" Hôm nay không dẫn các ngươi đi du thuyền, ta còn cố ý chuẩn bị một trò chơi mời các ngươi tới chơi.

Trò chơi tên là trốn thoát khỏi mật thất, đợi lát nữa chúng ta chia làm nhiều nhóm khác nhau, bị nhốt trong các phòng khác nhau, chỉ khi nào giải được manh mối mới có thể lấy được chìa khoá ra khỏi phòng.

Nhóm nào ra trước tất nhiên sẽ có thưởng, đương nhiên, nhóm nào ra sau cùng sẽ bị phạt.

Tới tới tới, chúng ta rút thăm phân tổ "

Nói là rút thăm, kỳ thật Sở An Nhan đã để gã sai vặt đem thẻ tre làm thành từng cặp.

Sở An Nhan vốn dĩ cho rằng nàng lần này vạn vô nhất thất*, nào biết gã sai vặt lại bị người ta đυ.ng trúng.

(* Vạn vô nhất thất 万无一失: không sơ hở; phải hết sức cẩn thận, chắc chắn; tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn; không sơ hở tý nào)

Sở An Nhan trong lòng phát lạnh, nhưng lại ngượng ngùng không ra ngăn cản.

Kết quả là, tổ cuối cùng khiến lòng Sở An Nhan lạnh run.

Sở Thần cuối cùng được như ý nguyện cùng Diệp Họa ở một tổ, nhưng đồng đội nàng lại biến thành Lăng Giang.

Mà Thẩm Tử Sâm lại thành đồng đội của Sở An Bình.

Nàng muốn đổi đồng đội a.

" Nếu đã như vậy, liền bắt đầu đi ".

Sở Thần tràn ngập nhiệt tình chặt đứt đường lui cuối cùng của Sở An Nhan.

Thật là thân ca của nàng a.

" Sao vậy, công chúa không muốn cùng tổ với ta? ".

Trong lòng còn đang nhớ mong Thẩm Tử Sâm.

" Không có không có, ta đây là mừng đến phát khóc, cao hứng còn không kịp đâu! "

Khuôn mặt Sở An Nhan tươi rói, lấy lòng trả lời nói.

Lại thất bại.

Với tư cách là người tạo ra trò chơi, đột nhiên ý thức được nàng như vậy là rất gian lận, bất quá có thể sớm một chút đi ra ngoài là có thể thoát khỏi cảnh ở cùng Lăng Giang.

Vừa có ý nghĩ này, Sở An Nhan nhanh chóng đi tìm manh mối để mở cửa mà không cần bất cứ kinh nghiệm nào.

Vốn dĩ trò này nàng không tính tham gia.

Sở Thần bên kia.

Bọn họ vào phòng liền bắt đầu tìm tìm kiếm kiếm, toàn bộ quá trình Sở Thần không ngừng nói chuyện, mà Diệp Họa căn bản không thèm phản ứng với hắn.

" Đừng nhiều lời, nhanh tìm kiếm để đi ra ngoài, thật không biết Sở An Nhan lại tính giở trò gì "

" Ngươi thành kiến lớn với An An vậy à, nàng cũng chỉ là nghĩ ra trò chơi giải trí thôi, ta cảm thấy rất thú vị.

Nếu ngươi không muốn chơi, không cần phán xét nàng, dù sao cũng là muội muội ta "

Sở Thần khó được lúc nói chuyện nghiêm túc, Diệp Họa tự biết chính mình nói hơi quá.

Nhưng còn không phải do Sở An Nhan tùy hứng làm bậy, thế nhưng lại đem An Bình mang đến phủ công chúa, vừa rồi An Bình còn tới kể khổ với nàng ta.

Diệp Họa không hé răng, yên lặng ở trong phòng tìm kiếm manh mối.

Bên phía Thẩm Tử Sâm thật ra rất hài hòa, Sở An Bình thử mở miệng vài lần, nhưng Thẩm Tử Sâm phớt lờ nàng ta, liền từ bỏ ý định.

Sở An Nhan ở bên ngoài ngồi nửa ngày cũng không thấy có người đi ra.

Gì vậy, là nàng ra đề quá khó?

Lăng Giang đứng ở đầu thuyền bên kia, cũng không nói chuyện với Sở An Nhan.

Không nghĩ tới, nguy hiểm chính đang cận kề.

" Hôm nay, ngươi liền chịu chết đi! "

" A! ".

Sở An Nhan khó khăn lắm mới tránh thoát được đao trên tay người nọ, thấy rõ người tới là một trong só những gã sai vặt.

Sở An Nhan lại nhìn, không thấy người bảo hộ nàng đâu.

Những cánh cửa kia cũng bị người ta động chân động tay, người bên trong căn bản không thể ra ngoài được.

Sở An Nhan lấy ghế dựa chặn phát đao thứ hai của người nọ, mà Lăng Giang cũng nghe được tiếng động đi tới.

" Lăng, Lăng Giang cứu ta! "

Lúc này chung quanh tới càng nhiều người.

Lăng Giang giải quyết tên trước mặt, đem Sở An Nhan hộ thể ở sau người lùi về phía sau.

Nhịp tim của Sở An Nhan đã đập tới cổ họng rồi.

Nhiều người như vậy, đều là tới gϊếŧ nàng?

Lăng Giang còn chưa gϊếŧ nàng đâu, vậy mà còn có người muốn mạng nàng.

" Biết bơi không? "

" Hả? "

Sở An Nhan còn chưa kịp phản ứng lại, Lăng Giang đã mang theo nàng nhảy xuống sông.

" Ta không biết bơi a! "

" Làm sao bây giờ lão đại, người còn muốn gϊếŧ sao? "

" Sở An Nhan không biết bơi, nhảy xuống chỉ có con đường chết, đi mau, đợi lát nữa Diệp Họa sẽ tới "

Người được gọi là lão đại mắt nhìn bên phòng kia, theo đó mang theo người rời đi.

Quả nhiên không bao lâu, Sở Thần cùng Diệp Họa liền phá cửa đi ra.

Thấy rõ thi thể trên mặt đất, lại nhìn bốn phía trống rỗng, trong lòng hai người căng thẳng.

Sở An Nhan muốn mắng người, nhưng rơi xuống nước một khắc bị sặc một chút liền vội vàng nín thở.

Sở An Nhan hô hấp có chút khó khăn, muốn ngoi lên lại bị Lăng Giang giữ chặt lại không cho nàng lộ ra khỏi mặt nước.

Nàng hiểu rồi, Lăng Giang là muốn dìm nàng chết đuối.

Sở An Nhan mở to mắt, muốn hô hấp lại uống phải chút nước, không thở được nổi.

Không được, nàng không thể chết được.

Bình thường phim thần tượng đều cứu như thế nào?

Sở An Nhan nhìn Lăng Giang ở trước mặt, du͙© vọиɠ muốn sống mãnh liệt khiến nàng không chút do dự hôn lên môi Lăng Giang.

Sở An Nhan cảm thấy đã lâu, lại một chút tác dụng đều không có.

Hít thở không thông cảm phong tỏa lấy nàng, cuối cùng dòng nước chung quy là đi vào khoang mũi nàng.

Thời điểm Sở An Nhan mất đi ý thức, trong đầu chỉ có một câu:

Phim thần tượng hại chết người.

Lăng Giang vốn vừa rồi bị hành động của Sở An Nhan doạ cho hoảng sợ, ai biết lại nhìn thấy Sở An Nhan đã hôn mê bất tỉnh.

Quả nhiên là đồ ngu xuẩn.

Độ khí cũng không nên hồn.

Lăng Giang một lần nữa hôn lên môi nàng.

*

Lần nữa tỉnh lại, ánh mặt trời tươi sáng khiến Sở An Nhan có chút không thích ứng kịp.

Nàng ở đâu? Nàng đã chết rồi sao?

" Tỉnh? "

Sở An Nhan ngồi dậy, nhìn về phía Lăng Giang.

" Thời điểm ngươi hỏi ta có biết bơi không, ngươi không thể đợi ta trả lời rồi hẵng nhảy được à! "

L*иg ngực còn có thủy, cảm xúc một kích động, Sở An Nhan ho một trận mãnh liệt.

" Nhiều người như vậy, ta đánh không lại, đành phải ra hạ sách này, xin lỗi "

Sở An Nhan bị nghẹn lại, Lăng Giang đột nhiên thành khẩn xin lỗi như vậy, làm cho nàng có chút không biết phải làm sao.

Giống như nàng là đồ đàn bà độc ác vậy.

Từ từ, nàng mới không phải đồ đàn bà độc ác.

" Đúng rồi Lăng Giang, nói thật, ngươi còn chán ghét ta giống như trước không? "

Khó được một lần nghe thấy Lăng Giang ngữ khí phóng mềm, Sở An Nhan lại lần nữa nằm trở về trên mặt cỏ.

Đại nạn không chết, sống sót sau tai nạn khiến Sở An Nhan càng thêm quý trọng sinh mạng.

Lăng Giang một lúc lâu không nói chuyện, Sở An Nhan cũng không sốt ruột muốn biết đáp án, mà là thưởng thức ngắm nhìn bầu trời đầy mây.

Sung sướиɠ quá lâu rồi, chờ trở về lại lo lắng đề phòng.

" Trước kia xác thật chán ghét, bất quá mấy ngày này công chúa thay đổi không ít, cũng không phải không thể tiếp thu "

Lăng Giang cẩn thận tự hỏi một phen, nếu sau này Sở An Nhan đều như vậy, ngày sau làm phu quân nàng, hắn cũng có thể nguyện ý làm bạn ở bên cạnh nàng.

Rốt cuộc thì nàng cũng thích hắn.

" Chính là không chán ghét? "

" Ừ "

Sở An Nhan hưng phấn ngồi dậy, vuốt phẳng tâm tình lại nằm xuống.

Lăng Giang cũng học bộ dáng của Sở An Nhan mà nằm trên mặt cỏ.

Lâu như vậy nỗ lực đúng là không uổng phí, hiện tại nàng rốt cuộc không cần lo lắng Lăng Giang muốn gϊếŧ nàng.

Cũng là trải qua lần này, Sở An Nhan mới có thể mở miệng ra hỏi, nếu Lăng Giang còn giống như trước hận nàng đến thấu xương, sao có thể nguyện ý cứu nàng, hắn rõ ràng có rất nhiều cơ hội, cũng có thể nhân cơ hội này gϊếŧ nàng.

Hiện tại nàng chỉ cần tác hợp cho nam nữ chủ.

*Matchatcs: từ giờ đến cuối tháng 1 sẽ không có chương cho bộ này nhé, sang tháng đăng lại bình thường.