" Triệu Đình Đình đâu? ".
Sở An Nhan đi vào Túy Tiên Lâu, bởi vì không mang khăn che mặt, trong lúc nhất thời rất nhiều người đều muốn chạy.
" Đứng lại, nữ tử có thể rời đi, nam tử đều lưu lại cho bổn cung "
" Công chúa, chúng ta là tới gây sự, không phải tới đoạt nam tử ".
Hồng Tô ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở nói.
" Ta......!Ta có chừng mực "
Nàng biết câu nàng vừa nói Hồng Tô sẽ hiểu sai mà, tội lỗi a, đều là hiểu lầm.
" Công chúa điện hạ, Triệu lão bản nàng không có ở đây, tiểu nhân là quản sự nơi này, không biết công chúa điện hạ tới tiểu điếm có chuyện gì? "
" Không có việc gì, bổn cung chính là lại đây tìm nam nhân, vừa rồi ở trên đường tiền của bổn cung bị người khác trộm, bổn cung một đường đuổi theo nhìn thấy hắn vào Túy Tiên Lâu "
" Công chúa, ở đây người đến người đi, có lẽ là ngài nhìn sai rồi? "
" Ngươi là cảm thấy bổn cung cố ý? Ngươi cũng biết bổn cung cùng Triệu lão bản là hảo tỷ muội, bổn cung hiện tại tới chính là vì nàng ấy mà suy nghĩ.
Nhanh đem người trong tửu lâu đều gọi ra đây cho bổn cung, đừng có cố ý giấu diếm.
Bằng không tửu lâu nhiều người như vậy, ai mất bạc thì làm sao bây giờ?"
"......!Đều nghe công chúa ".
Trán quản sự đã thấm một tầng mồ hôi mỏng.
Thực mau, trước mặt Sở An Nhan xuất hiện thêm vài người, nàng cùng Hồng Tô nhìn từng người từng người một.
Tại lúc Sở An Nhan đang quan sát, chưởng quầy lặng lẽ phân phó một người rời đi.
" Công chúa điện hạ, người đều đã nhìn hết, ngài tìm được tặc nhân kia chưa? "
Sở An Nhan nhìn thoáng qua tửu lâu trống trải, lại tính toán thời gian.
" Không có, ta đoán hắn nhất định là tránh ở tửu lâu các ngươi, người tới, tìm cho ta! "
" Chậm đã! ".
Triệu Đình Đình vội vàng từ cửa tiến vào, nàng ta vừa nghe thấy tin tức liền chạy nhanh tới.
" Sở An Nhan, ngươi có phải hay không cố ý tới gây sự! Giữa trưa ngươi còn không thể để cho Túy Tiên Lâu làm ăn buôn bán! "
" Sao ngươi lắm chuyện vậy hả, Triệu Đình Đình? Chúng ta quan hệ tốt lắm à, ta cũng là vì suy nghĩ cho tửu lâu của ngươi, vạn nhất tên tặc nhân kia thật sự núp ở tửu lâu, về sau ai còn dám tới nơi này ăn cơm a? "
Trên mặt Sở An Nhan lộ ra thiên chân vạn xác*, phảng phất đang nói: Ta chính là cố ý tới gây sự đấy, ngươi có thể làm gì được ta à?
(* Thiên chân vạn xác "千真万确 ": vô cùng xác thực)
" Ha ha, An An nói có đạo lý, bất quá nơi này người ngươi đều đã nhìn, tặc nhân khéo khi sớm đã chạy, nếu ngươi mất bạc, ta bồi ngươi ".
Triệu Đình Đình biết Sở An Nhan muốn kéo dài thời gian, nếu không nhanh đuổi đi liền làm nỡ chuyện buôn bán.
" Chỉ sợ ngươi đưa không được.
Đồ bản công chúa là một túi gấm, bên trong không chỉ có bạc, còn có một vật quan trọng mà người khác tặng cho ta.
Tính tính khả năng phải năm ngàn lượng hoàng kim đấy "
Tươi cười trên mặt Triệu Đình Đình có chút không nhịn được, Sở An Nhan rõ ràng chính là cố ý, nhưng người nọ giờ phút này xác thật còn ở trong tửu lâu.
Thật là một đám ngu xuẩn, không có mệnh lệnh của nàng ta lại dám tự mình hành động.
" An An nói đùa, thứ gì có thể quý giá như vậy? "
" Ài~ ".
Sở An Nhan thở dài, lấy ra túi gấm của Hồ Bưu, " Ngươi thấy sao, cùng với túi gấm này không có sai biệt lắm, bên trong khả năng thả vào rất nhiều thứ, một thứ có thể đến mấy trăm lượng hoàng kim.
Túi gấm kia bên trong cũng có, bất quá đều bị ta làm mất.
Tỷ tỷ vừa mới nói cần phải giữ lời, xem ở phân thượng, ta giảm giá cho ngươi 20%, đợi lát nữa ta kêu người tới phủ các ngươi lấy "
" Sở An Nhan! Ngươi có bệnh à? Một con ruồi bọ của ngươi giá trị tới mấy trăm lượng hoàng kim? "
" Di? Tỷ tỷ sao lại biết là ruồi bọ, thật là thông minh a, vậy cũng tốt, đợi lát nữa chúng ta không gặp không về ".
Sở An Nhan cười xán lạn, mang theo Hồng Tô nghênh ngang rời Túy Tiên Lâu.
Vốn dĩ chính là đến gây sự, không nghĩ tới Triệu Đình Đình lại tự đưa mình tới cửa, quả thật là "Người tốt đệ nhất Túy Tiên Lâu".
Triệu Đình Đình tức tới mức thiếu chút nữa cắn vỡ răng bạc, việc này phải nhanh đi báo cho phụ thân.
*
" Hỗn trướng! ".
Triệu phụ hung hăng đập tay xuống mặt bàn.
" Đúng vậy phụ thân, Sở An Nhan thật là khinh người quá đáng! "
" Ta nói ngươi hỗn trướng! "
" Phụ thân làm sao vậy? ".
Triệu Đình Đình vẻ mặt khϊếp sợ.
" Ta kêu ngươi giao hảo tốt với Sở An Nhan, ngươi lại đi đối đầu với nàng, đem lời ta nói biến thành gió thoảng qua tai có phải hay không? "
" Phụ thân~, con không thích Sở An Nhan, người vì cớ gì muốn nữ nhi bán rẻ tiếng cười lấy lòng nàng ta, chẳng lẽ là phụ thân muốn để nàng ta thành kế thất? "
" Ngươi! Ngươi! ".
Triệu phụ giận phát run.
" Ngươi quỳ xuống cho ta! "
" Dựa vào cái gì, Sở An Nhan trừ bỏ được hoàng thượng cùng hoàng hậu sủng ái, mặt khác chính là một phế vật, phụ thân muốn quyền thế hà tất lại phải nhắm vào Sở An Nhan? ".
Triệu Đình Đình không phục đứng yên tại chỗ, nàng ta muốn biết vì lý do gì mà phụ thân lai thiên vị Sở An Nhan?
" Ngươi......!Ngươi, ngu xuẩn a! Vi phụ để ngươi tiếp cận Sở An Nhan chẳng lẽ thật là vì quyền thế? "
" Vậy là vì cái gì? ".
Chẳng lẽ phụ thân coi trọng Sở An Nhan?
" Ngươi chẳng lẽ đã quên đại ca ngươi? "
" Đại ca làm sao? Hắn không phải vẫn ở nhà cũ dưỡng bệnh sao? ".
Triệu Đình Đình nghĩ nghĩ, theo sau ngộ đạo, " Phụ thân là muốn đại ca lấy Sở An Nhan? Không được! Sở An Nhan sao có thể xứng với đại ca! "
" Ngươi cái nha đầu ngốc, thông minh của ngươi đều ném hết ở cửa tiệm rồi phải không? Ta lúc trước không nói cho ngươi biết chính là sợ ngươi phản đối, lại không nghĩ rằng ngươi nổi tính phản nghịch.
Ta biết ngươi đối xử tốt với ca ca ngươi, nhưng ngươi nghĩ lại xem, chỉ cần Sở An Nhan gả vào Triệu gia, chúng ta một thương hộ cũng coi như là thành hoàng thân quốc thích.
Lại nói ca ca ngươi đang ở phủ cũ Xuyên Châu, hoàng thất cho dù yêu thương Sở An Nhan cũng không có thời gian quản được xa vậy.
Đến lúc đó Sở An Nhan không phải nằm trong tay chúng ta? "
" Có vài phần đạo lý, bất quá......!".
Triệu Đình Đình do dự, nàng ta vẫn không muốn lấy ca ca ra làm bàn đạp.
" Yên tâm, nếu ngươi thật sự không muốn, chúng ta để người khác giả thành hắn, dù sao ở kinh thành cũng không có người biết bộ dáng Vân Chi "
" Diệu kế! Phụ thân phải sớm nói với con! Không đúng, Sở An Nhan sao có thể sẽ cam tâm tình nguyện gả cho ca ca? "
" Đây là lý do ta kêu ngươi gần đây giao hảo tốt với Sở An Nhan, ta âm thầm dò hỏi qua, Tây Trần Quốc muốn cầu thú công chúa, Sở An Nhan phải gả ra ngoài đã là ván đóng thuyền.
Hoàng thượng sao có thể nguyện ý đem Sở An Nhan gả đi đến tiểu quốc xa xôi? Tất nhiên sầu lo nghĩ phương pháp giải quyết khốn cảnh trước mắt.
Nếu lúc này có ngươi ở bên trong chu toàn, Sở An Nhan lại háo sắc, tất nhiên sẽ biết ca ca ngươi tuấn tú.
Rồi sau đó vi phụ đi tới làm mai, việc này khẳng định liền thành ".
Triệu phụ trong mắt lập loè quang.
"Vẫn là phụ thân nhìn xa trông rộng ".
Triệu Đình Đình tiến lên, " Phụ thân, con nghĩ ra một biện pháp, chuyện về sau liền giao cho con đi.
Bất quá phụ thân, bốn ngàn lượng hoàng kim chúng ta thật sự phải đưa sao? "
" Đưa! Chờ nàng ta gả đến đây, của hồi môn khẳng định so với thứ chúng ta bỏ ra còn muốn nhiều hơn, yên tâm, vi phụ chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn "
Trên mặt Triệu Đình Đình treo ý cười, Sở An Nhan a Sở An Nhan, ngươi chung quy vẫn là quá ngu, khiến cho ngươi đắc ý một đoạn thời gian vậy.
Chờ ngươi gả vào đây, Lăng Giang còn không phải nằm trong lòng bàn tay nàng ta?
***
Tiểu kịch trường:
Buổi chiều, hai thủ vệ được Sở An Nhan phái tới Triệu phủ lấy bạc.
Sở An Nhan dặn qua, bọn họ chỉ cần đi đến.
Hỏi bạc một lần, không chịu nôn bạc ra cũng không sao.
Chỉ là hai người không nghĩ tới, bọn họ vừa đến cửa Triệu phủ đã có người dẫn vào trong.
Nhìn mấy rương vàng trước mặt, hai người tay không mà nhìn nhau..