Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Xuyên Sách Ta Cung Phụng Hoàng Đế Nước Địch

Chương 26: 26: Ai Để Ngài Đi

« Chương TrướcChương Tiếp »
" Ai vậy, bên trong hoàng cung thế nhưng còn gặp phải loại chuyện đồi phong bại tục này! "

" Suỵt, trở về, ngươi nhìn cho rõ, đó là An Nhan "

" Chậc chậc, nguyên lai là nàng a, cũng chỉ có nàng mới làm ra loại chuyện này, đại ca chúng ta đi mau, thật đen đủi."

Sở An Nhan nguyên bản muốn thổi khí vào mặt Lăng Giang, ai biết còn chưa có mở miệng liền nghe thấy được mấy lời đối thoại này.

Tuy câu nói kia rất nhỏ, nhưng vẫn bị nàng nghe thấy được.

Hai tên nói chuyện kia trong trí nhớ của nguyên chủ là đại ca cùng nhị ca nàng ta.

Hai người kia đều do những phi tần khác sinh, đều mới hơn hai mươi tuổi.

Trừ cái này ra, nguyên chủ còn có một đệ đệ năm tuổi.

Trừ bỏ thân ca Sở Thần, những người khác đều không thích nàng.

Nghĩ đến như vậy, nguyên chủ quá thảm a.

Này, dù sao đối với nàng mà nói đều là người xa lạ, nàng hiện tại chỉ có hai mục tiêu, đó chính là kiếm thật nhiều tiền và sống sót qua đại kết cục.

Đúng vậy, nàng đi mấy ngày nay cũng không biết phía tửu lâu như thế nào rồi, nàng còn cùng Triệu Đình Đình đánh cược đấy, sầu a.

Lăng Giang kinh ngạc nhìn Sở An Nhan trầm mặc, vừa rồi nói nhiều như vậy, hiện tại an phận như miêu nhi bị thương.

Là bởi vì hai người vừa rồi nói?

Nhìn y phục trên người họ, thân phận hẳn là cùng Sở Thần không sai biệt lắm, cũng là thân nhân của nàng.

Biết chính mình bị thân nhân ghét bỏ, tiểu công chúa là đang khổ sở?

Ngày thường kiêu ngạo ương ngạnh, ai mắt mù mới có thể thích nàng.

Trở về Ly An cung, Lăng Giang đem Sở An Nhan thả vào trên giường, lại phân phó cung nữ đi kêu thái y.

Khiến Sở An Nhan thụ sủng nhược kinh.

Lăng Giang diễn trò thật đúng là làm đến cùng.

Sở An Nhan hoài nghi, không đúng, là khẳng định, hiện tại Lăng Giang bị uy hϊếp làm những việc này, về sau thể nào cũng sẽ tìm nàng đòi lại gấp bội cho mà xem.

Cho nên tại lúc Lăng Giang còn đứng ở bên cạnh thái y nhìn vết thương trên đùi Sở An Nhan, Sở An Nhan vội vàng đem người đuổi về.

Vốn dĩ chỉ là vết thương, nàng cũng không tính gọi thái y.

Lăng Giang làm bộ cũng quá mức rồi.

Tiễn thái y, Sở An Nhan nhìn y phục dơ trên người.

Sở An Nhan đứng dậy đi ngăn tủ tùy ý rút ra một bộ váy áo, không cẩn thận đem đồ vật cũng lôi ra ngoài.

Là túi gấm trên người Hồ Bưu, nàng lúc trước mang theo ý định tra chủ nhân của nó là ai, vậy mà lại quên mất.

Thực tế, sớm đoán biết là chuyện tốt của Triệu Đình Đình, bất quá lúc trước không cạy được miệng của Hồ Bưu, nàng cũng không có chứng cứ.

Hồ Bưu làm loạn dưới chân thiên tử, vậy mà cũng chưa thấy người nào tới quản.

Bên ngoài trời mưa suốt một ngày, Sở An Nhan ngủ một giấc không biết trời đâu đất đâu.

Bầu trời xám xịt, phá lệ thích hợp để ngủ.

Sở An Nhan duỗi người, lắc lư đi đến án thư, ở cổ đại thật đúng là không có trò chơi tiêu khiển, vẽ tranh để gϊếŧ thời gian vậy.

Lúc trước họa Thẩm Tử Sâm, hôm nay lại đến họa Lăng Giang.

Sở An Nhan hồi tưởng lại khuôn mặt của Lăng Giang, đề bút liền tính bắt đầu họa, đột nhiên ý thức được giống như thiếu thứ gì.

Bức họa nàng họa Thẩm Tử Sâm đâu rồi?

Sở An Nhan lục lọi mặt bàn cũng không tìm thấy đâu.

" Công chúa, dùng bữa tối "

" Để trên bàn đi.

Đúng rồi, hôm qua có người quét tước phòng này không? "

"......! Có " Tiểu cung nữ thần sắc hoảng hốt, lập tức quỳ gối trên mặt đất, " Hôm qua là nô tỳ quét tước phòng công chúa, công chúa minh giám, nô tỳ không có chạm qua bất cứ thứ gì "

" Ngươi không cần khẩn trương, ta chỉ là muốn hỏi ngươi có hay không thấy trên mặt đất rớt bức họa, họa......!Một người ".

Sở An Nhan đem tiểu cung nữ đỡ lên.

" Không, không nhìn thấy "

" Được, ngươi lui xuống đi "

Rốt cuộc ở đâu?

Là do nàng để quên ở đâu? Hay vẫn là có người đem họa trộm?

Ai nhàn rỗi không có việc tới trộm họa của nàng a.

Hơn nữa cũng không ai có lá gan mới đúng.

Từ từ, có thể hay không là......

Lăng Giang ở bên kia sớm đã nghe thấy động tĩnh bên phòng Sở An Nhan truyền đến.

Không nghĩ tới thế nhưng còn nhớ tới bức họa.

Lăng Giang đem giấy gấp lấy ra, cửa vốn không hoàn toàn đóng, lúc này nghe thấy âm thanh đập cửa, nghe thập phần dồn dập.

" Lăng Giang ngươi ở đâu? "

A, tới muốn lấy bức họa?

Lăng Giang đem giấy nhanh chóng gấp lại mới đi mở cửa.

Lăng Giang cho rằng hắn sẽ thấy nhìn thấy gương mặt phẫn nộ, ai biết Sở An Nhan trên mặt mang theo vẻ mặt nôn nóng cùng sợ hãi.

Càng kỳ quái chính là, Sở An Nhan còn ôm theo chăn.

" Lăng Giang a, cùng ngươi thương lượng chuyện này, ta có thể hay không ngủ phòng của ngươi, phòng ta có đồ vật không sạch sẽ.

Ta ngủ dưới đất lại dùng cái bình phong ngăn cách, sẽ không quá quấy rầy ngươi "

Lăng Giang không phản ứng nàng, duỗi tay liền đem cửa đóng lại.

" Đừng đừng đừng! Thật sự, cầu ngươi, liền đêm nay, ngày mai ta liền dọn đi ".

Sở An Nhan một chân dơ ra, tạp ở khe cửa, đôi mắt đáng thương vô cùng nhìn Lăng Giang.

Nàng cũng không nghĩ tới, nhưng vừa rồi cái phòng kia xác thật tà môn, chẳng lẽ lúc trước nguyên nhân nguyên chủ dọn ra ngoài chính là do phòng nàng ta có quỷ?

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có hào quang nam chủ mới có thể xua đuổi tà ma, chờ ngày mai nàng nhất định kêu Hồng Tô về, lại thỉnh người làm pháp sự.

Ngày hôm qua cùng Lăng Giang ở một phòng đều không có việc gì, hôm nay hẳn là cũng có thể đi.

" Tránh ra "

" Này, Lăng Giang, ngươi đừng nhỏ mọn như vậy, ta thật sự sẽ không quấy rầy ngươi, thật sự......!".

Nhận lấy ánh mắt của Lăng Giang, Sở An Nhan rút chân về, cửa trước mặt cứ như vậy bị đóng lại.

Sở An Nhan suốt ngày tìm cớ tiếp cận hắn, lúc trước khoan dung nàng, để nàng được một tấc lại muốn tiến một thước?

Nhưng bộ dáng của nàng vừa rồi cũng không giống là giả vờ, chẳng lẽ là thật bị dọa?

Lăng Giang lại ngồi trở lại trước bàn, đem tờ giấy giấu đi lấy ra, cũng lười mở ra, trực tiếp để trước mồi lửa.

Giấy còn chưa kịp gặp lửa, bên kia phịch một tiếng khiến cho Lăng Giang dừng lại động tác.

Sở An Nhan xoa xoa khủy tay có chút nhức mỏi, còn may nàng thông minh, đem chăn lót ở phía dưới, thật không nghĩ tới cửa sổ nơi này lại cao như vậy.

Thiếu chút nữa đầu gối bị thương lần hai, Sở An Nhan ngồi dậy, nhìn thấy một đôi giày đen cách đó không xa.

" Ha ha, thật trùng hợp a, ngươi xem ta đều đã vào, cũng đừng đuổi ta đi ra ngoài "

" Đi ra ngoài "

" Ta không đi, ngươi để ta lưu lại nơi này đi "

" Đi ra ngoài ".

Lăng Giang mất kiên nhẫn tiến lên, một tay giữ cổ áo phía sau lưng Sở An Nhan kéo nàng đứng dậy.

" Ahh, đầu gối đau, vừa mới lại bị ngã, không di chuyển được " Sở An Nhan làm bộ làm tịch che lại đầu gối.

" Bị thương ở đầu gối trái "

" Hả? "

Sở An Nhan vội vàng đổi tay che lại đầu gối, có chút chột dạ sờ sờ mũi, Lăng Giang trí nhớ tốt thật.

Bỏ đi, cùng lắm nàng lát nữa đi tìm Sở Thần.

" Vì cái gì muốn tới ta phòng ".

Lăng Giang nhìn Sở An Nhan có chút buồn cười, làm cho nàng sợ hãi hoặc nhiều hoặc ít chính là nguyên nhân của hắn, nghĩ như vậy, Lăng Giang liền buông lỏng tay.

" Còn không phải bởi vì ngươi là......!Dương khí trọng.

Không quấy rầy ngươi, ngươi đừng nóng giận, ta đây liền đi ".

Sở An Nhan nhận mệnh đem chăn bọc lại, đứng dậy hướng cửa đi đến.

" Ai để ngài đi? ".
« Chương TrướcChương Tiếp »