Từ lúc trở về, Sở An Nhan vẫn luôn tự hỏi làm cách nào bóp nát tâm tư Triệu Đình Đình.
Lúc ấy chỉ lo đáp ứng, hiện tại hồi tưởng lại thấy có bao nhiêu khó, đây là một cơ hội, nếu làm tốt, khéo khi nam chủ sẽ giảm bớt chán ghét.
Nếu làm không tốt, nữ chủ đang ở trong cung kia, không biết về sau có thể hay không muốn gϊếŧ chết nàng.
Mặc kệ, nữ chủ về sau sẽ minh bạch tâm ý của nàng.
" Hồng Tô, kêu người đi mời Triệu tiểu thư đến "
Không bao lâu, Triệu Đình Đình mang theo vẻ mặt vui tươi tới đây.
Sở An Nhan tâm cảm thán, nữ phụ này quả nhiên mặt đủ day.
" An An hết giận rồi? "
Sở An Nhan không phản ứng nàng ta, trực tiếp đem khăn tay cùng giấy bao ném vào trước mặt Triệu Đình Đình.
Triệu Đình Đình trên mặt tươi cười trong nháy mắt cứng đờ: " An An đây là có ý tứ gì? "
" Có ý tứ gì ngươi trong lòng hiểu rõ, Triệu Đình Đình, đừng đem ta thành ngốc nữ, hai thứ này là từ trên người của ngươi rơi xuống, trước kia ngươi làm gì bản công chúa không thèm truy cứu, nhưng ngươi lần này, ngươi động vào người không nên động.
Chuyện đơn thức kia là lời cảnh cáo ngươi "
" Việc kia là ngươi làm? ".
Triệu Đình Đình đồng tử hơi chấn động, nàng ta thật không nghĩ tới Sở An Nhan lại dở thủ đoạn, trước kia nàng vẫn luôn giả heo ăn thịt hổ?
Thấy Triệu Đình Đình không đáp, Sở An Nhan lại tiếp tục nói, lần này nàng cố ý đề cao giọng, " Ngươi cũng không phải loại ngu, ta còn muốn nhắc nhở ngươi một câu, Lăng Giang là người của bản công chúa, chỉ có ta mới có quyền động vào hắn, những người khác đừng mơ tưởng động vào, cũng phải coi xem thân phận của mình là gì "
Sở An Nhan nói những lời này không chỉ cảnh cáo Triệu Đình Đình, càng là để cho lũ người lúc trước khí dễ Lăng Giang biết.
Liền kém nói một câu, Lăng Giang hắn là của ta, các ngươi muốn khí dễ hắn đã được thông qua sự cho phép của ta chưa?
" Dựa vào cái gì, hắn bất quá là nô ɭệ ngươi mua về, lúc ấy ngươi ra giá bao nhiêu tiền, ta trả lại gấp đôi cho ngươi! ".
Triệu Đình Đình cũng lười đóng kịch, bản thân nàng ta không thích Sở An Nhan, nếu không phải phụ thân bắt nàng ta giao hảo với Sở An Nhan, nàng ta mới không thèm đi nịnh bợ Sở An Nhan.
Nếu sự việc đã bị vạch trần, xé rách da mặt thì đã sao.
" Ta nói, Lăng Giang hiện tại là người của bản công chúa.
Ngươi sợ là đã quên, mấy ngày trước đây Lăng Giang trúng mị dược đều do ngươi hạ, lại nói tiếp, ta còn phải cảm ơn ngươi đấy ".
Sở An Nhan ra vẻ ngượng ngùng cúi đầu nhấp trà.
Trong lòng lại là: Nữ chủ đại nhân, ngươi về sau nghe được ngàn vạn lần đừng đem ta đánh chết, ta cũng là bị ép buộc a! Lại nói nữa, ta cũng chưa nói cái gì không phải? Đều là bọn họ tư tưởng không thuần khiết!
" Ngươi! Kia cũng là ngươi cưỡng bách, Lăng Giang căn bản là không nghĩ ở lại phủ công chúa! "
" Cưỡng bách thì thế nào, chẳng lẽ hắn sẽ cùng ngươi trở về? "
" Công chúa kim an, xin thứ cho nô tỳ mạo muội xen mồm vào ".
Bích Như vẫn luôn đi theo phía sau Triệu Đình Đình dịch sang một bên mở miệng nói.
" Công chúa cùng tiểu thư nhà nô tì có quan hệ tốt, hôm nay không nên vì một tên nam tử mà nào loạn xé rách da mặt nhau khiến người ngoài chê cười, chi bằng cạnh tranh công bằng, chớ có làm bị thương hòa khí "
Bích Như có nhẫn lực đấy, tuy nói nàng ta ở bên ngoài là tỳ nữ của Triệu Đình Đình, nhưng Triệu lão gia kia cũng đặt không ít tâm tư dốc lòng đốc thúc nàng ta, để đưa đến bên cạnh Triệu Đình Đình.
Phía trước, nàng ta mặc kệ việc tiểu thư đi tìm Lăng Giang, nhưng lúc ấy Lăng Giang xác thật là khiến Sở An Nhan không vui.
Nhưng đổi lại cho tới hôm nay, người sáng suốt đều có thể nhìn ra Sở An Nhan để bụng tới Lăng Giang là thật sự.
Lão gia phân phó qua, tuyệt không thể làm tiểu thư cùng Sở An Nhan xé rách da mặt, rốt cuộc Triệu gia còn tính bàn chuyện hôn sự với Sở An Nhan.
Tiểu thư vì sao không thể nhịn một chút, chờ đến khi lão gia an bài thoả đáng, tên Lăng Giang kia không phải nắm dễ như trở bàn tay?
Được Bích Như nhắc nhở, Triệu Đình Đình tuy lòng có oán khí, nhưng rốt cuộc vẫn sợ hãi phụ thân, lúc trước phụ thân ép buộc nàng ta phải giao hảo cùng Sở An Nhan, lại không nói rõ nguyên do, làm nàng ta trong tâm cốt đều không phục.
Bất quá, dựa theo cổ pháp để cạnh tranh công bằng, Sở An Nhan làm sao có thể là đối thủ của nàng?
Vừa mới bị nàng ta chế áp khi thế, hiện tại nghĩ lại, Sở An Nhan bất quá là ở hư trương thanh thế*, hoặc là có người chỉ cho, nàng ta ở bên cạnh lâu như vậy, nếu Sở An Nhan thật sự thông minh, tuyệt không có khả năng một chút sơ hở đều không có.
(*hư trương thanh thế: phô bày thực lực một cách rầm rộ mà thực ra không có gì đáng kể).
" Lăng Giang vốn dĩ chính là người của bản công chúa, vì cái gì phải cùng các ngươi cạnh tranh? "
Bất quá nàng không rõ, lời nói từ trong ra ngoài của nha hoàn lời này đều đang nói nàng cùng Triệu Đình Đình giao hảo, nếu nàng mà là bên nha hoàn này, càng nên biết Triệu Đình Đình đối với nguyên chủ cực chán ghét.
Bây giờ lại muốn làm hòa, có chút không đơn giản.
Trong nguyên tắc cũng không nhắc tới việc Triệu Đình Đình tiếp cận nguyên chủ rốt cuộc vì ý đồ gì.
" Công chúa chính là không dám? Triệu gia tuy là thương hộ, nhưng cũng thương hộ đứng đầu Sở quốc, công chúa không cần cảm thấy mất thân phận ".
Bích Như tiếp tục nói, nếu phải làm ác nhân, liền không thể để mình tiểu thư làm.
Mặc kệ công chúa là thật thông minh, hay là giả thông minh, những lời này đều đủ để cho nàng đáp ứng.
Sở An Nhan cảm giác mình đang bị uy hϊếp, lại một bị tiểu nha hoàn uy hϊếp.
Nha hoàn này thực thông minh, không giống như vật trong ao.
Nếu là nàng cùng nguyên chủ đều ngu dốt giống nhau, liền sẽ bị nàng ta làm cho giao động.
Nàng nếu thông minh, liền có thể minh bạch ý tứ, bóng gió ám chỉ Triệu gia thế lực rất lớn, nếu không thuận theo, cửa tiệm của nàng về sau đừng nghĩ khai trương.
Nếu đều đã thử đến nước này, nàng cũng không cần phí tâm che giấu.
" Ai nói ta không dám? "
Nghe thấy Sở An Nhan trả lời, chủ tớ hai người kia đều là nhẹ nhàng thở ra.
Xem ra, Sở An Nhan quả nhiên vẫn là ngu xuẩn.
Hồng Tô ở một bên có chút sốt ruột muốn nhắc nhở Sở An Nhan, lại bị nàng ngăn lại.
" Nếu muốn so, liền muốn tìm cái công bằng điểm so, bằng không lại nói bản công chúa ỷ thế hϊếp người.
Vừa vặn, ngày mai tửu lâu của ta khai trương, cũng trùng hợp Túy Tiên Lâu ở đối diện, không bằng liền so trong một tháng tửu lâu nhà ai lợi nhuận nhiều hơn "
" Nếu ngươi lợi cao hơn ta, ta đây liền không giữ Lăng Giang nữa, nếu ta cao hơn ngươi, vậy ngươi liền vĩnh viễn không được tới tìm Lăng Giang gây phiền toái, không chỉ có như thế, ta còn muốn khế đất của Túy Tiên Lâu.
Như thế nào?"
" Thành giao! "
Triệu Đình Đình sảng khoái đáp ứng, làm Bích Như cũng không kịp ngăn cản, nàng ta bản tâm nghĩ để hai người cạnh tranh công bằng, lại để tiểu thư nhận thua, hòa hoãn quan hệ hai người một chút, lại không nghĩ được Sở An Nhan muốn lấy Túy Tiên Lâu ra đặt cược.
Càng mấu chốt chính là, tiểu thư nhà nàng còn đáp ứng.
Không trách Triệu Đình Đình đáp ứng sảng khoái, chủ yếu là do kinh doanh tốt, Sở An Nhan lại căn bản là không kinh nghiệm mà còn dám dùng cái này cùng nàng ta cạnh tranh, quả thực không biết tự lượng sức mình, nàng ta không thể nghe theo Bích Như, một lòng chỉ nghĩ thắng Sở An Nhan để đem Lăng Giang mang phủ.
Bọn hạ nhân phủ công chúa phủ đều đang nói Lăng Giang bản lĩnh thật lớn, thế nhưng có thể được công chúa đối đãi như thế.
Chuyện này cuối cùng vẫn truyền đến tai Lăng Giang, nhưng cũng khiến hắn biến hóa cảm xúc quá lớn.
Ngược lại là tửu lâu của Sở An Nhan ngày mai khai trương sự làm hắn động tâm tư, mấy ngày nay, hắn hoặc nhiều hoặc ít nghe được bọn hạ nhân nói qua một ít.
Lại không nghĩ rằng nàng thế nhưng thật để tâm.
Nếu là ngày mai tửu lầu khai trương, vẫn có thể xem là một cái cơ hội..