Sở An Nhan đợi một hồi, ánh nến có chút mông lung, nàng không dám chắc chắn liệu Lăng Giang quay về không.
Hôm nay đả kích hắn như vậy, sợ là phải sẽ rất lâu mới quay về. Như vậy cũng tốt, nàng có thể đợi thêm mấy ngày.
Sở An Nhan an tâm nằm xuống, tại lúc định nhắn mắt đi ngủ, cửa đột nhiên truyền đến động tĩnh.
Những người khác đều đã bị làm cho lui, hiện tại người vào đây không cần nói cũng biết là Lăng Giang.
Sở An Nhan cảnh giác đứng dậy, Lăng Giang đã đẩy cửa tiến vào. Trong không khí mang theo mùi rượu lạnh lẽo.
Tuy trên người có mùi rượu, nhưng dáng vẻ hiện tại của Lăng Giang không như đang say. Từng bước của hắn vô cùng tỉnh táo, từng bước đi tới chỗ Sở An Nhan.
Không hề nói một lời, nhưng lại khiến Sở An Nhan có chút kinh hãi. Hắn đã biết nhiều như vậy, vì lý gì mà lại không hỏi nàng?
Sở An Nhan điều chỉnh lại biểu tình, trên mặt mang theo ý cười cầm lấy tay Lăng Giang, “ Sao bây giờ mới về vậy? ”
Nàng còn chưa kịp làm động tác khác, Lăng Giang đã mạnh mẽ ôm lấy eo nàng, tiếp đó là hơi thở mang theo mùi rượu hôn nàng.
Sở An Nhan không kịp phản ứng khi bị Lăng Giang hôn. Tuy hơi khϊếp sợ, nhưng cũng rất nhanhau phản ứng lại, nhiệt tình đáp lại hắn.
Mặc kệ thế nào, mọi chuyện cũng đã phát triển theo kế hoạch của nàng.
Ánh nến mờ nhạt, kéo dài thân ảnh hai người đang dây dưa với nhau.
Sở An Nhan đang mơ hồ thì Lăng Giang dừng lại động tác. Giống mấy ngày trước nàng chủ động, nhưng lại không làm tới bước cuối cùng.
Nhưng lúc này có chút không giống trước.
Sở An Nhan cảm thấy bên má có chút át, kéo giãn khoảng cách, Sở An Nhan mượn ánh nến nhìn thấy dáng vẻ Lăng Giang. Đôi mắt hắn đo đỏ, trên má cũng hơi đỏ ửng.
Hắn vô cùng trân trọng lại dịu dàng dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Sở An Nhan.
Sở An Nhan thấy hắn làm như vậy có chút không rét mà run. Nhưng nàng biết mục đích đã đạt được rồi.
Nàng thay đổi thành dáng vẻ trêu đùa, khóe môi đầy khıêυ khí©h, làm theo động tác vừa rồi của Lăng Giang mà sờ lên mặt hắn. Giọng nói đầy câu hồn, “ Sao vậy? Lại không muốn tiếp tục sao? ”
Sở An Nhan đang muốn rời đi, bây giờ Lăng Giang quá nguy hiểm. Lại không nghĩ rằng sẽ hắn hôn xuống, khiến Sở An Nhan chống đỡ không được, cuối cùng trực tiếp đem nàng bế ngang lên ném lên giường.
Mọe nó!
Sở An Nhan bị đau đớn đánh tỉnh lý trí, đột nhiên ý thức được đêm nay Lăng Giang quá mức nguy hiểm. Hiện tại hắn đã mất lý trí, vô cùng nghiêm túc.
“ Không phải công chúa muốn ta sao, vậy cho nàng đó ”
Tên đã lên dây không thể không bắn, Sở An Nhan thấy Lăng Giang cởi bỏ quần áo. Tuy rằng sợ hãi nhưng vẫn cường ngạnh để bản thân duy trì dáng vẻ vừa rồi.
Một chút sơ hở ngày hôm nay sẽ khiến kế hoạch đổ sông đổ bể.
Sở An Nhan áp chế nhịp tim, không sợ chết mở miệng nói một câu, “ Được đó ”
Động tác Lăng Giang hơi dừng lại, đáy mắt nặng nề, tâm hoàn toàn đã chết.
……
Sở An Nhan không biết mình ngủ bao lâu, chỉ biết toàn thân mệt mỏi, từ thân đến tâm đều mệt.
Lúc tỉnh lại đã phân không rõ hôm nay là hôm nào, ánh sáng trong phòng vẫn ảm đạm như cũ. Không hề đốt đèn, cảnh kiều diễm tối hôm qua đã quên gần hết, Sở An Nhan cử động ngón tay sờ ổ chăn bên cạnh, không có một chút ấm áp nào.
Hẳn là đã đi rồi.
Ký ức tối hôm qua có chút hỗn loạn.
“ Hồng Tô ”
Sở An Nhan thử cọ quậy nhưng không đứng dậy nổi, đành phải gọi Hồng Tô tiến vào.
“ Công, công chúa… ”
Hồng Tô có chút vâng vâng dạ dạ đứng ở đó, trên thực tế là có chút ngượng ngùng. Tối hôm qua nàng ta định đưa đồ qua cho công chúa thì bất ngờ nghe được động tĩnh đó.
“ Lăng Giang đâu? ”
“ Dạ? ”. Hồng Tô có chút kinh ngạc ngẩng đầu, “ Sáng nay Lăng công tử ra ngoài rất sớm, ta còn tưởng rằng… Chẳng lẽ hắn chưa về? ”
Không nên chứ, tối hôm qua Lăng công tử cùng công chúa đều đã như vậy, sao hiện tại Lăng công tử không ở bên cạnh công chúa?
“ Vậy xem ra đã đi rồi, Hồng Tô, ngươi đi thu dọn đồ đạc. Chúng ta cũng nên quay về ”
“ Sao vậy công chúa? Ngài với Lăng công tử làm sao vậy? ”
“ Trên đường sẽ nói tỉ mỉ với ngươi ”
Hồng Tô tuy rằng nghi hoặc, nhưng cũng đồng ý với lời Sở An Nhan nói, lui xuống thu dọn đồ đạc.
Sở An Nhan chịu đựng cơn đau mà đứng dậy. Bởi vì miệng lưỡi khô khốc, muốn đi xuống uống chén nước, nhưng chân mềm nhũn khiến nàng ngã xuống đất.
Tối hôm qua Lăng Giang giống như một con sói phát điên, cố tình tất cả đều do nàng tạo ra.
Sở An Nhan nhận mệnh đứng dậy, miễn cưỡng đi tới rồi trước bàn, rót cho chính mình một chén nước.
Khoang miệng đầy mùi máu tanh, đều là do đêm qua nàng tự cắn.
Đã từ biệt, sợ là cuộc đời này sẽ không thể gặp lại.
Sở An Nhan đúng hẹn đưa vài thứ cho Triệu Đình Đình. Bản thân cũng không ở lại Xuyên châu quá lâu, đến ngày hôm sau liền quay về kinh thành.
Nàng sợ Lăng Giang quay lại tìm nàng, nhưng cũng hy vọng Lăng Giang sẽ quay lại tìm nàng.
Loại mâu thuẫn tâm lý này khiến nàng hận không thể cho mình một cái tát.
Không bao lâu sah nàng nhận được thư Ôn lão gửi, nói là Lăng Giang đã trở về. Được phong làm Ngũ hoàng tử Đại Lăng quốc, hơn nữa mỗi bước đi đều vô cùng thận trọng, khiến hoàng đế rất vui.
Càng là bởi vì lúc trước nàng làm hết thảy, cho dù Đại hoàng tử muốn ngăn Lăng Giang quay về cũng không được.
Thời điểm về kinh thành, Sở An Nhan bắt đầu lên kế hoạch, nàng muốn vệ Sở quốc chu toàn, vậy nàng nhất định phải làm gì đó.
Lần này có Sở Thần giúp nàng, Nguyệt Vinh Hoa cũng đi rồi. Khi đó Sở An Nhan mới biết nàng ta thật sự là người của Lăng Giang.
Nhưng cũng may, Sở Thần tuy hợp tác với Nguyệt Vinh Hoa, nhưng cũng không tiết lộ quá nhiều bí mật hoàng thất. Cũng có thể nói là không chê vào đâu được.
Sở An Nhan cũng biết, đây đều là bút tích của Lăng Giang. Lúc trước rốt cuộc hắn đã đồng ý với nàng. Tuy hiện tại không trông cậy vào hắn có thể thực hiện được bao nhiêu, nhưng hắn chủ động rút toàn bộ thế lực ra khỏi kinh thành, cũng coi như là cho một nàng cơ hội.
Hiện tại nàng bố trí rất nhiều thứ, cho dù đến cuối cùng Sở quốc vẫn diệt vong, phụ hoàng bọn họ vẫn chạy trốn được. Sống một cuộc sống viên mãn.
Hậu sự nàng đều giao cho Sở Thần, nàng cũng đã cắt đứt liên lạc với Ôn lão. Từ nay về sau, tất cả mọi chuyện của Lăng Giang đều không liên quan đến nàng.
Đến nỗi khi rời khỏi Xuyên châu, nàng đã để lại một tờ giấy, trên đó viết phải đề phòng Sở An Bình.
Nàng cũng lười quản, đằng nào cũng là người sắp chết, dù biết Sở An Bình hạ độc, nhưng cũng không làm gì.
Chỉ có điều khiến nàng cảm thấy không thể tin được, đó là Sở An Bình tự xin đi hòa thân với người Mãn Nguyệt.
Mùa đông năm thứ hai, tuyết rơi cả một ngày. Sở An Nhan ngồi bán đá ở Thấm Trúc viện, nhìn trận tuyết lớn phủ trắng xóa chung quanh.
Bông tuyết rơi đầy đầu nàng, nhưng nàng lại không cảm thấy lạnh, cứ lẳng lặng ngồi đó.
Hồng Tô bung dù chỉ có thể ở ngoại viện nhìn, tuy rằng đau lòng nhưng lại không thể tiến đến.
Công chúa đã nói hết mọi chuyện cho nàng ta nghe. Hiện tại nàng ta biết trong lòng công chúa rất đau, càng biết hiện tại nàng ta không nên quấy rầy công chúa.
Lúc lấy lại tinh thần, ngẩng đầu đã thấy Sở An Nhan ngã trên mặt đất.
Áo khoác đỏ rực hòa vào tuyết trắng vô cùng bắt mắt, trên mặt đất có một vũng máu tươi.