“ Vậy ta sờ thêm vài cái nữa nha? ”
Sở An Nhan giống như tìm được niềm vui sướиɠ, nghe thấy Lăng Giang nói lời này chả khác nào đang ngầm chấp nhận. Vì thế lá gan càng thêm lớn, tính sờ bụng Lăng Giang thêm vài cái.
Còn chưa kịp chạm vào, Lăng Giang đã bắt lấy tay nàng.
“ Để lần sau, đêm nay không được ”
Lăng Giang thật sự không nghĩ tới Sở An Nhan vốn dĩ nhát gan, nay lại có thể nói ra được câu như vậy. Vốn dĩ chỉ tính đùa nàng, không nghĩ tới lại dâng bản thân lên.
“ Được thôi ”. Sở An Nhan chớp chớp mắt, có chút mất mát.
Nàng không còn nhiều thời gian để ở bên cạnh Lăng Giang. Ngửi mùi hương quen thuộc trên người hắn, Sở An Nhan nhích lại gần, cuối cùng trực tiếp gối lên gối đầu của hắn.
“ Lăng Giang ”. Thanh âm Sở An Nhan mềm mại ngân nga câu cuối, chẳng khác nào làm nũng, càng ngày càng lớn mật mà chui vào ổ chăn của Lăng Giang, vươn tay ôm hắn, hưởng thụ sự ấm áp của hắn.
“ Sao vậy? ”. Giọng Lăng Giang đầy sủng nịch, đối với việc Sở An Nhan dính người có chút bất đắc dĩ. Hắn duỗi tay xoa đầu nàng, trai đơn gái chiếc ngủ chung một phòng, nàng thật sự không sợ sao?
Lăng Giang nhắm mắt lại, chỉ đơn giản ôm Sở An Nhan vào trong lòng, đắp chăn cho nàng lần nữa, hôn lên trên trán nàng:
“ Ngoan, mau ngủ sớm một chút ”
Sở An Nhan ngẩng đầu, nhìn Lăng Giang trong gang tấc, đột nhiên hiểu rõ người sắp chết lại lớn mật như vậy.
Nàng nhướng người, môi mềm dừng trên môi Lăng Giang.
Lăng Giang cũng không đáp lại, tùy ý để nàng làm càn.
Sở An Nhan tiếp tục lớn mật hôn xuống, nhẹ nhàng dừng ở yết hầu, lại nhẹ nhàng cắn một cái.
Cả người Lăng Giang cứng đờ, mà Sở An Nhan lại không có ý định dừng lại, yết hầu Lăng Giang không dám lăn loạn. Thời điểm dừng lại, hắn cúi đầu chặn lấy môi Sở An Nhan.
Thấy Lăng Giang rốt cuộc cũng chịu phối hợp, Sở An Nhan lấy ra kỹ năng nàng học được lúc trước, mặc kệ có thành thục hay không, đều áp dụng hết lên người Lăng Giang, cứ như vậy dây dưa với hắn.
Lăng Giang có chút ý loạ.n tình mê, căn bản chống đỡ không được Sở An Nhan như vậy, lúc cởi bỏ đai lưng của Sở An Nhan, hắn mới tỉnh táo một chút. Hắn đột nhiên đứng dậy như chưa hề có sự ái muội vừa rồi.
“ Lăng Giang, ta có thể…… ”
“ Chúng ta còn chưa thành thân, cố gắng chờ ”. Lăng Giang để lại những lời này sau rồi quay đầu rời đi.
Sở An Nhan sửa sang lại quần áo hỗn độn, nhắm mắt lại, một giọt nước mắt chảy xuống, nàng sợ nàng không đợi được.
Sáng sớm hôm sau, Sở An Nhan gặp lại Lăng Giang, phát hiện đáy mắt hắn có quầng thâm, vừa nhìn là biết đêm qua ngủ không ngon.
Hai người không một ai nhắc tới chuyện tối hôm qua, cả hai làm như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
“ Hôm nay ta không ra ngoài, huynh muốn quay về phòng nghỉ ngơi không? ”. Sở An Nhan vẫn không nhịn được mà mở miệng.
Lăng Giang gật đầu, ăn đơn giản cơm sáng rồi quay trở về phòng.
Sở An Nhan ở tron phòng có chút nhàm chán, lôi kéo Hồng Tô ra ngoài thăm thú.
Mới đi qua chỗ ngoặt, Sở An Nhan phát hiện có một cô nương mặc áo tang bằng vải thô đang bán đậu hủ. Người nọ nhìn có chút quen mắt, Sở An Nhan tò mò lại gần một chút.
“ Triệu Đình Đình? ”
Sở An Nhan thiếu chút nữa không dám đem con khổng tước xa hoa ngày xưa ra so sánh với lúc này. Việc nàng tới Xuyên châu cũng ôm chút hy vọng có thể tìm được Triệu Đình Đình.
Nàng định xuống tay từ đây trước, khéo khi có thể mượn sức nàng ta phá tan tình cảm của Lăng Giang với nàng.
“ Ta không phải Triệu Đình Đình, ngươi nhận lầm người rồi ”. Triệu Đình Đình che mặt, hiện tại nàng ta chỉ là bình dân, đã không còn hào quang như ngày xưa. Huống chi ngày đó Sở An Nhan còn xin hoàng thượng miễn tội tru di cửu tộc cho nàng ta.
Hiện tại thù hận cùng ân tình đan xen, Triệu Đình Đình muốn làm bộ không quen biết Sở An Nhan.
Sở An Nhan còn muốn nói gì đó, nhưng không biết từ đâu lại có người vội vàng chạy tới, “ Triệu cô nương không hay rồi! Bệnh huynh trưởng ngươi tái phát! Ngươi mau trở về nhìn thử! ”
“ Cái gì? Thím, ngươi giúp ta trông sạp ”. Triệu Đình Đình hoảng loạn xoa tay vào tạp dề, tháo xuống chạy nhanh về một hướng.
Hồng Tô thấy biểu tình do dự của Sở An Nhan, biết công chúa lại mềm lòng, “ Công chúa, hiện tại Triệu tiểu thư nghèo túng thành như vậy cũng là nàng ta xứng đáng, lúc trước chính nàng ta sai người ám sát ngài ”
“ Chuyện trước không nhất định là nàng chủ mưu, sau lưng nàng có lẽ có người chỉ thị. Hiện tại ta còn có chuyện muốn nàng hỗ trợ. Đi, chúng ta cùng qua đó nhìn xem ”
Hai người vội vàng đi theo, quải một hai cái hẻm liền dừng lại ở một tiểu viện tử.
Bởi vì sự kiện lúc trước, tuy cả nhà Triệu Đình Đình tránh được hình phạt tru di cửu tộc, nhưng vẫn bị xét nhà, tịch thu gia sản sung công.
Từ bần thành phú thì dễ, từ phú thành bần lại khó. Hiện tại cuộc sống bọn họ khẳng định là không bằng ngày xưa, Triệu Đình Đình vẫn còn hận nàng. Nhưng nàng đã điều tra qua Triệu Đình Đình, phát hiện nàng có một người ca ca ở dưỡng bệnh ở Xuyên châu, hơn nữa Triệu Đình Đình đối xử rấy tốt với hắn, cũng được xem là một cô muội muội tốt.
Bởi vì sốt ruột, cửa nhà cũng không đóng, Sở An Nhan cùng Hồng Tô theo sát cũng thuận thế đi vào.
Bên trong truyền đến từng đợt ho khan yếu ớt, chỉ cần nghe cũng cảm thấy người này không sống được lâu nữa.
Sở An Nhan rất tri kỷ mà mời đại phu tới đây.
Lúc Triệu Đình Đình ra ngoài lần nữa, đôi mắt sớm đã phiếm hồng. Quả nhiên người đáng thương tất có chỗ đáng giận, lúc trước nếu Triệu Đình Đình không đối xử với nàng như vậy, có lẽ tình huống hiện tại sẽ không giống như này.
Triệu Đình Đình không nghĩ tới Sở An Nhan vẫn còn ở đây, vội thu lại nước mắt, khôi phục lại dáng vẻ khó ưa ngày xưa:
“ Sao ngươi còn ở đây! Tới đây để chê cười ta sao! ”
“ Ta có thể giúp ngươi chữa khỏi bệnh cho hắn, lo toàn bộ tiền thuốc men cho hắn, cũng sẽ đưa cho ngươi bốn nghìn lượng hoàng kim ngày trước ”
Triệu Đình Đình có chút nghi hoặc nhìn nàng, giống như cảm thấy Sở An Nhan khẳng định không có lòng tốt như vậy, “ Vì sao? ”
“ Gần đây ta có chuyện muốn ngươi hỗ trợ. Yên tâm, đều là chút chuyện ngươi có thể làm được, hơn nữa sẽ không làm ra chuyện thương thiên hại lí ”
“ Dựa vào cái gì ta phải nghe ngươi, ngươi sao lại có hảo tâm như thế, đúng là hư tình giả ý! ”
“ Ngươi có nguyện ý hay không cũng không sao cả, nhưng bệnh này của ca ngươi cần không ít bạc, cũng không biết ca ngươi có chờ được không. Hoặc là vẫn sống nhưng không được bao lâu ”
“ Sở An Nhan…… Ngươi! ”. Nàng chính là đang uy hϊếp, là công khai uy hϊếp. Triệu Đình Đình đang do dự thì trong phòng lại truyền đến một hai trận ho khan.
“ Sao vậy Đình Đình? Là chủ nợ tới đòi nợ tiền nữa sao? Khụ khụ…… Là ca vô dụng làm liên lụy muội, khụ khụ…… ”
“ Không có việc gì đâu ca, là muội…… Là bằng hữu trước của muội tới ”
Hiện tại Triệu Đình Đình nhắc tới hai chữ bằng hữu, cảm thấy có chút nực cười. Trước kia những kẻ tự xưng là bằng hữu, tại lúc nàng ta gặp nạn lại tránh như tránh rắn rết. Lấy đâu ra bằng hữu tới thăm nàng ta.
Tính đi tính lại, Sở An Nhan là người duy nhất từ kinh thành tới đây.
Thật sự là nực cười.
Triệu Đình Đình đứng tại chỗ thật lâu, Sở An Nhan cũng không nóng vội, kiên nhẫn chờ nàng ta trả lời.