Chương 24

Chử Triều An không lo Hạ Hầu Ấp sẽ tới tìm hắn gây phiền phức, nhưng những người khác lại không nghĩ như vậy.

“Lục sư huynh, Hạ Hầu Ấp nhất định sẽ ghi hận trong lòng,” một đệ tử lên tiếng. “Lần trước chỉ vì một câu mâu thuẫn mà hắn ta đã tức giận, có điều khi đó hắn ta chiếm thế thượng phong.”

“Nhưng lần này hắn ta lại mất mặt lớn như vậy, chắc chắn sẽ không bỏ qua, e rằng sẽ tìm cách ngáng đường sư huynh.”

Thịnh hội lần này là cơ hội tụ hội của tiên môn bách gia, bao gồm yến tiệc, võ đấu và xếp hạng.

Yến tiệc chỉ đơn giản là ăn uống vui chơi giải trí.

Võ đấu là lúc mọi người tranh tài, bộc lộ toàn bộ tài nghệ, cuối cùng sẽ phân định thứ hạng. Tương tự như đại bỉ của tu chân giới, cuối cùng sẽ chọn ra trăm người xuất sắc, ghi vào bảng thanh niên tuấn kiệt của giới tu chân, để toàn thể tu sĩ đại lục Huyễn Lăng chiêm ngưỡng.

Chử Triều An dự định sẽ đấu với Hạ Hầu Ấp trong đại bỉ này, khiến gã phải tâm phục khẩu phục.

Những lời mà mấy người Kỷ Lương nói về việc Hạ Hầu Ấp sẽ giở trò trong đại bỉ cũng không phải không có căn cứ.

Những năm trước đã từng có không ít sự cố xảy ra, tỷ như có người bị hãm hại trước khi khai mạc nên không thể tham gia, hoặc bị chơi xấu trong lúc đấu võ. Có những ám chiêu mà hậu quả chỉ lộ diện sau một thời gian dài, khiến người bị hại không thể tìm ra thủ phạm, vì trong khi đấu võ mọi người đều là đối thủ.

Chử Triều An không lo lắng việc Hạ Hầu Ấp giở trò. Nếu gã thực sự làm như vậy cũng chỉ tự chuốc lấy thất bại.

Chử Triều An quay sang những người xung quanh, nói: “Không cần lo lắng cho ta.”

“Hy vọng năm nay quy tắc thi đấu có thể được cải cách một chút.” Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Chử Triều An, mọi người cảm thấy yên tâm hơn, sau đó bắt đầu sôi nổi bàn luận về đại hội sắp tới.

“Nghe nói những năm trước, người chiến thắng vòng đầu tiên sẽ được quyền chọn đối thủ cho vòng tiếp theo. Điều này dễ dẫn đến gian lận khi số lượng đối thủ bị tiết lộ trước.”

“Đúng vậy, có người dùng pháp khí linh bảo thượng phẩm để đổi lấy cơ hội lọt vào 100 vị trí dẫn đầu, trở thành nhân vật được người đời chiêm ngưỡng tận mười năm… thật đáng khinh.”

Vì lợi ích cá nhân mà làm tổn hại đến sự công bằng của những người tham gia đại bỉ khác, thắng mà không vẻ vang.

...

Sau khi bàn luận về đại bỉ, nhóm người lại chuyển sang thảo luận nhiều vấn đề khác của thịnh hội.

Vì đây là lần đầu tiên họ tham gia thịnh hội, thế nên một số đệ tử đã từng tham gia trước đó bắt đầu giới thiệu chi tiết về quy tắc lưu trình.

Chẳng bao lâu, đảo chính đã hiện ra trước mắt.

Cảnh vật trên đảo chính của Bồng Lai so với những gì họ thấy trước đây chỉ như phần nổi của tảng băng chìm.

Dù đã nhìn nhiều cung điện hoa lệ, nhưng Chử Triều An vẫn bị cảnh đẹp của đảo chính làm cho choáng ngợp.

Lớp phòng hộ bằng linh lực như một lớp lụa mỏng bao quanh cả hòn đảo chính. Khi nhìn qua lớp lụa, cảnh vật mờ ảo khiến người ta không khỏi tò mò muốn vào sâu khám phá.

Lớp “lụa” này thật kỳ diệu.

Trông như có những con cá đang bơi lội bên trên, từ xa nhìn lại cứ như chúng biết di chuyển, nhưng khi đến gần mới biết đó chỉ là ảo ảnh.

Không thể không thừa nhận Bồng Lai Các có nội hàm sâu rộng không thua kém gì Triều Diễn Tông, có điều chuyện này cũng không có gì lạ.

Nên nhớ rằng, Bồng Lai Các đã tồn tại trên đại lục Huyễn Lăng này hàng ngàn năm, đệ tử trải rộng khắp đại lục, danh tiếng lừng lẫy.

Chử Triều An điều khiển phi thuyền xuyên qua lớp “lụa” hư ảo, linh lực bao lấy con thuyền, nhảy vọt qua bên kia.

Khi vượt qua lớp “lụa”, mọi người đều cảm nhận được một áp lực vô hình đè lên, nhưng sau khi vượt qua, áp lực dần dần tan biến.

Quá trình chỉ diễn ra trong giây lát nhưng khiến ai nấy đều toát mồ hôi lạnh.

“Lớp cấm chế này do tiên quân của Bồng Lai Các đã phi thăng từ trăm năm trước thiết lập, quả thật là…” Kỷ Lương không thể diễn tả nổi loại áp lực đáng sợ mà cậu ấy vừa trải qua, trong lòng vẫn còn cảm giác lo lắng.

“Không ngờ Hạ Hầu Ấp lại đề nghị dẫn chúng ta qua đây, có lẽ gã đã từng đến đây.”

Trán Chử Triều An cũng lấm tấm mồ hôi, nhưng hắn vẫn thu phi thuyền lại.