Chương 22

Chử Triều An hơi khựng lại, không cần hắn hỏi, Phượng Khuynh khẽ vung quạt ngọc một vòng trong tay, rồi nói rất tự nhiên: "Đợi bổn hoàng trở về, không được chạy lung tung."

Chử Triều An đương nhiên sẽ không nghe lời, nhưng cũng không phản bác.

Hắn chỉ yên lặng chờ đến khi người từ Bồng Lai Các đến mời Phượng Khuynh đi thì lặng lẽ rời khỏi Tẩm Lâm Tiểu Trúc.

Vừa ra khỏi viện, hai yêu binh canh giữ bên ngoài đã chặn hắn lại.

...

"Bệ hạ có lệnh, không được để Úc đại nhân rời đi."

Một trong hai yêu binh khó xử nói: "Úc đại nhân, chúng yêu chỉ nghe lệnh của bệ hạ."

Thật sự là lệnh vua khó trái.

Tiệc tối sắp bắt đầu, Chử Triều An không muốn chậm trễ, hơn nữa từ Tẩm Lâm Tiểu Trúc đến Lạc Hà Trai phải mất một đoạn đường, bây giờ đi chắc vẫn kịp hội ngộ với các sư huynh đệ.

"Bệ hạ sẽ không trách tội đâu." Giọng Úc Khanh không cảm xúc, âm điệu nhàn nhạt không lên không xuống.

Chỉ trong chớp mắt, yêu lực vận chuyển, thân hình hắn trực tiếp xuyên qua sự phòng thủ của hai yêu, ngay lập tức rời khỏi tiểu trúc.

Chỉ để lại một câu: "Nếu có chuyện xảy ra, các ngươi vô tội."

Nói xong, bóng dáng hắn đã đi xa.

Chỉ còn lại hai yêu binh nhìn nhau, "Cái này..."

"Không sao, Úc đại nhân đã nói không sao thì chắc chắn không sao, chúng ta không cần lo."

"Ừm, nói cũng đúng, không cần lo lắng."

"Úc đại nhân có thể xảy ra chuyện gì chứ, nếu có chuyện, bệ hạ cũng sẽ không trách phạt ngài ấy."

Hai yêu càng nói càng thấy đúng, nhìn theo bóng lưng Chử Triều An đi xa, cả hai đều gật đầu đồng ý.

·

Khi Chử Triều An đến Lạc Hà Trai, vừa hay người từ Bồng Lai Các cũng vừa tới, tất cả các đệ tử Triều Diễn Tông đều vừa được gọi ra khỏi phòng.

Kỷ Lương bước ra khỏi phòng rồi ngáp dài, tu vi của cậu ấy còn nông, linh lực không thể duy trì vài ngày đêm không ngủ không nghỉ, vậy nên vẫn cần phải nghỉ ngơi, cũng chỉ có thể nhịn đói trong hai ngày.

Từ Triều Diễn Tông đến Bồng Lai Các, Kỷ Lương đã đói từ lâu, đồ ăn mang theo trên đường đã bị tiêu thụ hết.

"Cuối cùng cũng được ăn rồi!" Trước đó ở Bách Hoa Lâu cậu ấy còn chưa kịp ăn gì, Kỷ Lương xoa bụng, khóe mắt liếc thấy bóng dáng Chử Triều An đang tiến tới.

Liền cao giọng hỏi: "Lục sư huynh, chúng ta có thể xuất phát rồi chứ?"

Chử Triều An gật đầu, sau khi tập hợp các sư huynh đệ, hắn nói: "Đi thôi."

Tiệc tối được thiết đãi trên đảo chính.

Trên đường đi, có thể thấy pháp quang của các tu sĩ hiện lên rực rỡ trên các hòn đảo xung quanh. Kẻ ngự kiếm bay lên, người cưỡi pháp khí, thậm chí có kẻ điều khiển linh thú.

Chử Triều An và đồng môn đã thống nhất ngồi phi thuyền đến đó.

Tiên tử dẫn đường nhìn thấy bọn họ liền cất tiếng: “Chư vị sư huynh, lát nữa gặp lại.”

Mỗi hòn đảo của Bồng Lai Các đều có truyền tống trận, nhưng sức chứa không lớn, mỗi lần chỉ đủ hai ba người nên hai bên phải chia nhau đi.

Chử Triều An gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, đáp lại: “Lát nữa gặp lại.”

Đang lúc nói chuyện thì thấy hai đội nhân mã từ bên đường nhỏ tiến đến.

Một nhóm mặc đạo bào màu vàng, trước ngực thêu đồ hình viễn sơn bằng kim tuyến nổi bật.

Người dẫn đầu không ai khác chính là Hạ Hầu Ấp, lần này Tề Ôn Nhiên cũng có mặt trong hàng ngũ.

Bên cạnh Hạ Hầu Ấp là một nhóm người khác mặc đạo bào màu xanh thẫm.

Chử Triều An chăm chú quan sát, nhận ra trên cánh tay trái của người dẫn đầu nhóm người này có vẽ một Thu Thủy đồ đằng.

Đây chính là biểu tượng của Mộ Dung gia, một trong bốn đại thế gia.

Người đi bên cạnh Hạ Hầu Ấp không ai khác chính là người của Mộ Dung thế gia.

Nghe đồn rằng, Hạ Hầu thế gia và Mộ Dung thế gia vốn có mối quan hệ mật thiết, giao tình thâm hậu.

“Đây chẳng phải là đệ tử của Triều Diễn Tông sao?” Hạ Hầu Ấp cười nhạt, xoay chiếc quạt trên tay rồi ngẩng đầu nhìn Chử Triều An và đồng môn, giọng điệu chẳng mảy may tôn trọng.

Lần trước ở Bách Hoa Lâu gã đã coi thường bọn họ, thái độ hôm nay càng thêm khinh miệt.

“Triều Diễn Tông?” Nam tử đứng bên cạnh Hạ Hầu Ấp liếc mắt nhìn lướt qua huy hiệu của Triều Diễn Tông trên ngực áo bọn họ, bàn tay đang đặt lên vai Hạ Hầu Ấp chợt hạ xuống, cười nhạt nói: “Tại hạ là Mộ Dung Hoán của Mộ Dung thế gia.”