Chương 13

Chử Triều An đột ngột lùi lại một bước, Phượng Khuynh vẫn giữ nguyên tư thế đó, chiếc quạt giơ ra cũng chưa thu về, thấy hắn đã lùi ra xa, chân mày Phượng Khuynh không khỏi cau lại một chút, nhưng cũng không nổi giận.

“Thuộc hạ chưa từng sử dụng mị thuật.” Chử Triều An nói.

Phượng Khuynh đáp lại một tiếng “Ừm”, “Chưa từng?”

Chử Triều An lặp lại, “Chưa từng.”

Phượng Khuynh dường như có suy nghĩ gì đó, “Nếu vậy, sao ngươi không dùng thử, vừa hay để bổn hoàng học hỏi một chút.”

Biết rõ đối phương học mị thuật có thể là để dùng với Tề Ôn Nhiên nhưng Chử Triều An vẫn làm tròn vai của Úc Khanh, hắn mở miệng hỏi: “Vì sao bệ hạ…”

Phượng Khuynh cười, “Ngươi chỉ cần dạy là được.”

Chử Triều An trầm mặt, Phượng Khuynh còn tưởng hắn không muốn dạy, vừa định mở lời…Thì thấy Chử Triều An mấp máy môi, nhưng rồi lại ngậm lại trông giống như không biết làm sao để mở lời, hắn không nhìn mình nữa, chỉ quay đầu nói: “Thứ cho thuộc hạ không thể tuân mệnh.”

Không phải là hắn không muốn dạy, mà là quá trình dạy mị thuật… cảnh tượng đó thật sự không đứng đắn, đó là giới hạn của hắn.

Sắc mặt Phượng Khuynh tối sầm xuống.

“Bệ hạ có thể tìm người khác trong hồ tộc, chắc chắn họ sẽ vui lòng dạy ngài…”

“Đủ rồi.” Ánh mắt Phượng Khuynh lạnh lùng hơn, “Lui ra.”

Chử Triều An nghe lệnh, “Thuộc hạ cáo lui.”

Nói xong, hắn quay người đi theo lối cũ để trở về.

Thanh tiến độ lúc tăng lúc giảm, dao động qua lại giữa ‘3%’ và ‘5%’.

Ra khỏi Tẩm Lâm tiểu trúc, Chử Triều An mới thở phào nhẹ nhõm, đi về hướng Lạc Hà Trai.

...

Đây là lần đầu tiên Phượng Khuynh bị người khác ngỗ nghịch như vậy, lúc sau cũng có cung nữ đến hầu hạ, nhưng nàng ta chưa kịp nói gì đã bị hắn phất tay cho lui.

Nhìn cung nữ hoảng hốt rời đi, thần sắc Phượng Khuynh càng thêm lạnh lẽo, một lát sau, thân hình hắn hóa thành hư ảnh, lao vυ"t ra ngoài.

“Hôm nay tâm trạng bệ hạ hình như không tốt, hai vị ca ca có biết vì sao không?” Cung nữ lui ra ngoài, đến trước mặt hai tên yêu binh canh cửa hỏi thăm một câu.

“Ơ? Sao lại thế, trước đây mỗi lần Úc đại nhân gặp bệ hạ xong, tâm trạng bệ hạ đâu có tệ.”

“Úc đại nhân đã đến sao?” Cung nữ hỏi.

“Phải, ngài ấy vừa mới đi.”

Cung nữ suy nghĩ, “Vậy thì không đúng rồi.”

“Có cần gọi Úc đại nhân quay lại lần nữa, dỗ dành bệ hạ không?” Yêu binh đưa ra ý kiến.

Nghe thấy lời này, cung nữ bật cười, “Ngươi nghĩ Úc đại nhân sẽ làm những chuyện nịnh nọt như thế sao? Phải biết rằng... Úc đại nhân là người ghét những chuyện này nhất, ta nghe các tỷ tỷ hầu hạ bên cạnh đại nhân nói, dường như đại nhân rất ghét những việc này, hình như còn ghét cả thân phận hồ tộc của mình...”

·

Chử Triều An trở lại Lạc Hà Trai, vừa bước vào phòng đã nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

【Tiến độ nhiệm vụ +5%.】

Chử Triều An dừng lại, mở hệ thống ra kiểm tra thì thấy thanh tiến độ của Phượng Khuynh từ ‘5%’ ban đầu đã tăng thành ‘10%’.

“Đây là…”

Tự mình công lược sao?

Trong mục "Thu thập khí vận" của hệ thống, tỷ lệ màu xanh lục "10%" rõ ràng cho thấy rằng Phượng Khuynh không những không tức giận vì lời từ chối của hắn mà ngược lại, tiến độ còn tăng thêm "5%".

Hắn chưa kịp suy nghĩ thêm thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ, kèm theo đó là tiếng gọi của Kỷ Lương, “Lục sư huynh.”

Chử Triều An tắt giao diện hệ thống, bước tới mở cửa, Kỷ Lương đứng ở ngưỡng cửa, hắn mỉm cười hỏi cậu ấy, “Có chuyện gì không?”

Kỷ Lương nói: “Lục sư huynh, các sư huynh đệ đã nghỉ ngơi xong, ai cũng muốn đi thăm Bách Hoa Lâu. Huynh có muốn đi cùng không?”

Dù là câu hỏi, nhưng vừa hỏi cậu ấy vừa kéo Chử Triều An ra ngoài.

Chử Triều An cũng không tiện từ chối, đành phải theo Kỷ Lương gia nhập với đoàn người đi tới Bách Hoa Lâu.

Bách Hoa Lâu được xây dựng ở trung tâm hòn đảo, cao cao trên mặt biển, đứng sừng sững giữa làn sương mù, khi đi lên có thể trải nghiệm cảm giác vờn mây đón sương.

Sương mù xung quanh dường như đã được Bồng Lai sử dụng bí thuật đặc biệt, khi đứng từ trên lầu nhìn xuống, sương mù hiện ra với hình ảnh trăm hoa đua nở, đúng với tên gọi của Bách Hoa Lâu.

Không chỉ vậy, trên những bàn đá trong lầu còn bày đủ loại mỹ tửu mỹ thực và vài bộ cờ để mọi người giải trí, còn có cả văn phòng tứ bảo dùng để vẽ tranh, làm thơ.

Đồ ăn đều được chế biến từ linh thảo, linh thực; bàn cờ cũng được làm từ ngọc bạch thượng phẩm; nghiên mực và bút lông đều do các nghệ nhân tay nghề cao chế tác.

Trước cảnh tượng xa hoa này, các đệ tử Triều Diễn Tông không khỏi trầm trồ thán phục trước sự hào phóng của Bồng Lai Các.

Khi các đệ tử Triều Diễn Tông vừa ngồi xuống, đang định thưởng cảnh thì bên ngoài Bách Hoa Lâu đột nhiên xuất hiện vài đạo thuật pháp.

Các luồng linh lực rực rỡ lướt qua từ xa xa, có vài tu sĩ đã đến.