Bắc Sơn Kiếm Tông đổi chủ.
Đầu của Bồng Đức Tán Nhân bị treo ở cửa chính điện kiếm tông, sư muội Thanh Hòa đạo nhân cũng chết cùng một cách đáng sợ, mà Tạ Đạo Lan mang bêu danh đại sát tứ phương tích tụ vô số nợ máu trong lời đồn ở Tu Giới lại lấy thân phận đồ đệ thân truyền duy nhất của tông chủ, gần như có thể nói là thuận lý thành chương trở thành tân tông chủ của Bắc Sơn Kiếm Tông.
Hai vị đại năng hoàn toàn có thể bị xưng là nhân vật đứng đầu Tu Giới hiện tại, cứ như vậy im hơi lặng tiếng chết đi chỉ trong một đêm. Điều này làm cho trong lòng vô số tu sĩ sợ hãi, thật sự khó có thể tưởng tượng tu vi hiện giờ của Tạ Đạo Lan rốt cuộc đã đến cảnh giới nào rồi.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, những tông môn và tu sĩ mà y đã gϊếŧ trong mấy tháng qua đều không phải mấy nhân vật dễ chọc, cuối cùng cũng chết ở dưới kiếm của Tạ Đạo Lan.
Vì thế những tiếng nói phản đối dần dần biến mất, dù có oán hận hay bất mãn đến mấy cũng không dám lên tiếng, thậm chí vào ngày Tạ Đạo Lan bước lên ngôi vị tông chủ ở trước mặt mọi người, còn có không ít môn phái đưa lễ vật đến, chỉ mong tên ma đầu khát máu này đừng gây chuyện nữa, thôi làm mọi người hoảng sợ đi.
Trên quảng trường chính điện Bắc Môn Kiếm Tông, còn lưu lại vết máu loang lổ. Bông tuyết bị gió thổi tan, một mảnh tịch mịch.
Trên quảng trường, mấy ngàn đệ tử đang đứng, ngoại môn nội môn đều ở có mặt, các trưởng lão đứng ở hai bên, vẻ mặt đều rất nghiêm túc.
Trên bậc thang của quảng trường chính điện, một bóng dáng thon dài đang không nhanh không chậm đi xuống, đó là một thanh niên rất trẻ tuổi, dáng người cao dài, áo bào màu đen, bên hông đeo một thanh trường kiếm đen nhánh, kiếm tuệ phiêu diêu, lộ ra màu máu không rõ.
Làn da trắng như tuyết gần như trong suốt, ngũ quan tuyệt mỹ, trong gió tuyết, có một cảm giác lạnh tanh vô cùng lãnh đạm.
Y bước xuống bậc thang, lại đứng trên đài cao ở giữa quảng trường. Không cần phải nói thì đã có trưởng lão đức cao vọng trọng tiến lên, bắt đầu tiến hành nghi thức kế nhiệm tông chủ.
Thẩm Uẩn đứng ở giữa các đệ tử nội môn, nhìn Tạ Đạo Lan từ xa.
Sau khi trùm phản diện trở thành tông chủ Bắc Sơn Kiếm Tông, chẳng mấy chốc sẽ chiếm được Linh Lung Quyển, lại lấy được Nam Phật Tàng ở Vạn Phật Tháp, ba trong bốn chí bảo đều bị y nắm giữ ở trong tay.
Sau khi Vạn Phật Tháp sập, nam chính thật sự của quyển sách này sẽ chính thức lên sân khấu.
Nam chính giả heo ăn thịt hổ, cả chặng đường vừa vả mặt pháo hôi, còn vừa thu em gái làm vợ, gập ghềnh hơn một trăm năm mới đến được Hóa Thần kỳ, theo hố nguyên tác trước đó, con hàng này cũng chỉ đứng từ xa nhìn trùm phản diện mà thôi.
Cho đến bây giờ Thẩm Uẩn cũng chưa suy nghĩ rõ ràng, cuối cùng là tác giả để nam chính dùng cách nào đánh bại Tạ Đạo Lan, dựa theo tình hình hiện tại, cho dù tổ đội ba nam chính Hóa Thần kỳ đến đây thì cũng chỉ có kết cục dâng kinh nghiệm mà thôi.
Tò mò quá, muốn biết ghê.
Thẩm Uẩn đều hận không thể trực tiếp xuyên qua một trăm năm sau, nhìn xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Lúc này, cánh tay hắn bỗng nhiên bị người ta đυ.ng vào.
Hắn lấy lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn Pháp Sầm.
Pháp Sầm chen từ giữa đám người đến, cậu ta nhẹ giọng nói: “Đột nhiên xảy ra chuyện này, cũng không biết đệ tử rèn luyện có bị chậm lại hay không.”
Thẩm Uẩn quả thực muốn quỳ với cậu ta luôn, tông chủ chết, tông môn đều đã đổi chủ, ngươi còn có tâm trạng lo việc nhỏ này?
Không đợi hắn trả lời, sư huynh phía trước liền quay đầu lại, nhỏ giọng nói: “Yên tâm đi, đệ tử các môn các phái đi rèn luyện trên thực tế đều là do Giám Sát Tư trung sơn phụ trách, chỉ cần báo tên lên, cho dù không có tông môn, đệ tử đi rèn luyện cũng sẽ tiến hành theo lẽ thường.”
Sư tỷ phía sau cũng nhập hội: “Tốt quá rồi, ta cũng muốn tham gia đệ tử đi rèn luyện, tông môn có một tông chủ như vậy, ta cũng không dám ở nhiều thêm một khắc.”
Lại có thêm một sư huynh khác nói: “Tép riu như ngươi cũng đừng quá đề cao chính mình, nhìn xem người ta gϊếŧ toàn là nhân vật cỡ nào, chỉ sợ ngươi còn chưa đủ tư cách chết ở dưới kiếm của hắn đâu.”
Tông chủ ban đầu Bồng Đức Tán Nhân của Bắc Sơn Kiếm Tông mặc kệ mọi việc, tông môn cũng không có nhiều quy định cứng nhắc như những nơi khác, các đệ tử quen với cuộc sống nhàn rỗi. Cho dù hiện tại là nghi thức tông chủ kế nhiệm, người đang đứng trên đài chính là đại ma đầu gϊếŧ người như ma, bọn họ cũng không có bao nhiêu căng thẳng, nên nói tán dóc thì vẫn cứ tán dóc.
Vị sư tỷ của Pháp Sầm mới gặp ở trên núi ngày hôm qua cũng đi đến, nháy mắt nói: “Ôi trời, các ngươi nhìn thấy không, tân tông chủ trông đẹp cực! Thực lực vừa mạnh, người cũng vừa đẹp, đáng tiếc thật sự hung dữ quá, sát khí nặng quá trời.”
Lại nhìn Thẩm Uẩn: “Vẫn là Thẩm Uẩn sư đệ tốt hơn, anh tuấn tiêu sái, tính tình còn tốt…… Thật sự không muốn thử làm đạo lữ với tỷ tỷ sao?”
Pháp Sầm ở bên cạnh nói: “Tam sư tỷ, ta thấy tỷ không cơ hội đâu, cũng đừng cố gắng nữa.”
Tam sư tỷ bị nói như vậy cũng không giận, cười sờ mặt của Pháp Sầm.
Phần lớn các đệ tử bên cạnh đều nghe được đối thoại bọn họ, đồng loạt thò qua, nhỏ giọng gia nhập vào hàng ngũ trêu ghẹo Thẩm Uẩn, nói hắn thật sự quá xa cách lạnh lùng, cũng không biết tiên tử thế nào mới lọt được với mắt xanh của hắn. Nếu ngày nào đó muốn tìm đạo lữ, không bằng ưu tiên suy xét chính mình đi.
Thẩm Uẩn xấu hổ không chịu được, không biết như thế nào, hắn nhìn thoáng qua trên đài.
Tạ Đạo Lan thế mà đang thật sự nhìn bên này.
Sư tỷ của Pháp Sầm cũng mới tỏ tình với hắn hôm qua, tuy rằng không nghiêm túc, nhưng có lẽ cũng đã bị Tạ Đạo Lan nhìn thấy.
Pháp Sầm thì khỏi phải nói, Tạ Đạo Lan ghen với cậu ta muốn chết.
Chuyện hối hận nhất bây giờ của Thẩm Uẩn chính là sao mình không mọc cánh bay ra khỏi đám sư huynh đệ này chứ.
“Đúng rồi.”
Giọng nói lạnh nhạt ẩn chứa linh lực, khiến cho tất cả mọi người có thể nghe được rõ ràng lời của y.
Tạ Đạo Lan quả nhiên mở miệng, mà khi y vừa mở miệng, các đệ tử vốn còn ỡm ờ phía dưới lập tức yên tĩnh toàn bộ.
Y sờ bội kiếm bên eo của mình, rũ mắt không chút để ý nói: “Ta nghe nói…… gần đây Bắc Sơn Kiếm Tông mới thu nhận một đệ tử mang Kiếm Cốt.”
Khắp nơi im lặng, không ai dám đáp lại lời nói của y.
Tạ Đạo Lan nhìn về phía trưởng lão bên cạnh: “Có phải không?”
Trưởng lão đương nhiên là biết sự tồn tại của Thẩm Uẩn. Ma đầu này đột nhiên hỏi chuyện này, nhất định không có ý tốt gì, hắn ta không đành lòng để một hạt giống tốt bị ma đầu này đạp hư, hết sức kiêng kị liếc mắt nhìn Tạ Đạo Lan một cái, không nói chuyện.
Sự im lặng của hắn ta hiển nhiên chọc giận Tạ Đạo Lan, giữa mày thanh niên bỗng nhiên dâng lên một chút lệ khí, tia lạnh chợt lóe, kiếm đã ra khỏi vỏ, thẳng tắp để ở trên cổ trưởng lão, giọng điệu lại tăng thêm vài phần: “Có phải không?!”
“Đúng vậy.”
Trả lời lại không phải trưởng lão.
Thẩm Uẩn thản nhiên đứng ra từ trong đám người trong vô số ánh mắt hoặc kinh ngạc hoặc lo lắng, đi đến hướng của Tạ Đạo Lan.
Pháp Sầm không kịp cản hắn, bàn tay đi ra ngoài, chỉ bắt được góc tay áo của Thẩm Uẩn.
“Thẩm ——”
Tam sư tỷ ngăn cản cậu ta: “Đừng nóng vội, tân tông chủ sẽ không làm gì hắn đâu, ít nhất hiện tại sẽ không.”
Pháp Sầm đành phải thu hồi tay, nhìn bóng dáng thiếu niên áo trắng dần dần đi xa.
Đi đến dưới đài, Thẩm Uẩn nhìn Tạ Đạo Lan, nghĩ thầm trùm phản diện biết diễn thật, hơn nữa với khuôn mặt này mà không vào giới giải trí thì thật là quá đáng tiêc.
Lúc sáng, Tạ Đạo Lan đã nói với hắn chuyện nghi thức kế nhiệm, muốn hắn phối hợp diễn, giả vờ như hai người không quen biết từ trước, sau đó kết làm thầy trò lần nữa dưới mí mắt của mọi người Bắc Sơn Kiếm Tông.
Có điều, lần này cần phải diễn cảnh Tạ Đạo Lan cưỡng ép, Thẩm Uẩn không còn cách nào khác phải miễn cưỡng đồng ý.
Tạ Đạo Lan nói, chỉ có như vậy, thanh danh Thẩm Uẩn mới không bị những chuyện y đã làm ảnh hưởng, đến lúc đó, thanh danh Tạ Đạo Lan có nát thế nào, Thẩm Uẩn cũng có thể làm đại sư huynh trời quang trăng sáng của Bắc Sơn Kiếm Tông.
Thẩm Uẩn gần như bị y làm cho cảm động.
Giờ khắc này, Tạ Đạo Lan nhìn thiếu niên trước mắt, vẻ mặt âm trầm: “Ngươi chính là đệ tử mang Kiếm Cốt?”
“Đúng vậy.”
“Có từng bái sư chưa?”
Thẩm Uẩn cố tình dừng một chút, cau mày, mới nói: “Chưa từng.”
Cái tạm dừng và nhíu mày này ở trong mắt người chung quanh, là Thẩm Uẩn đã nhận ra ngụ ý Tạ Đạo Lan, biểu hiện không cam tâm tình nguyện.
Nhưng ở trong mắt Tạ Đạo Lan, lại là dưới tình huống Thẩm Uẩn không vui vì biết rõ bọn họ đã là thầy trò nhưng không thể không phủ nhận.
Điều này làm cho y cảm thấy Thẩm Uẩn rất xem trong mối quan hệ thầy trò này, trong lòng ấm áp, trên mặt lại càng thêm lạnh nhạt, y = liếc nhìn thiếu niên dưới đài: “A, xem ra Bắc Sơn Kiếm Tông hoàn toàn xuống dốc rồi, Kiếm Cốt trời sinh cũng không ai nhận, con mắt mọc ở đâu thế?”
Thẩm Uẩn nói: “Tông chủ, đều không phải là trưởng lão không thu nhận, là…… ta không lựa chọn bái sư.”
Ánh mắt thiếu niên trong suốt, liếc nhìn có thể nhìn thấy ngọn nguồn, khi nhìn về phía y, tựa như trong mắt chỉ có mình y.
Hô hấp Tạ Đạo Lan rối một nhịp, mũi kiếm của y rời khỏi cổ của trưởng lão mồ hôi lạnh đầm đìa bên cạnh, ngược lại chỉa về phía Thẩm Uẩn.
Mũi kiếm lạnh băng chạm nhẹ vào làn da ấm áp..
“Một khi đã như vậy,” Tạ Đạo Lan nói: “Ngươi làm đồ đệ của ta đi.”
Không ít đệ tử biết hành động vĩ đại của Thẩm Uẩn lúc trước, đều lén rót mồ hôi ở dưới đài, sợ người này lại bắn ra một câu “Phiền phức lắm.”
Thẩm Uẩn đương nhiên sẽ không làm như vậy.
Hắn ngửa đầu nhìn về phía Tạ Đạo Lan, im lặng một lát, mở miệng nói: “Sư phụ.”
Trong tuyết lớn Bắc Sơn, trên quảng trường trước chính điện, dưới sự chứng kiến của các đệ tử trưởng lão, bọn họ lại trở thành thầy trò lần nữa.
Sau khi lễ nghi thức kế nhiệm kết thúc thì sẽ được linh điểu truyền tin đến các nơi trong Tu Giới, kể từ đó, cho dù sau này Thẩm Uẩn bay rất cao, cách rất xa, trên người của hắn cũng đều sẽ mang cái danh “đồ đệ của Tạ Đạo Lan”.
Tạ Đạo Lan thu hồi kiếm, xoay lưng lại, nhàn nhạt nói: “Hôm nay sau khi học xong hãy đến Hương Tuyết Các tìm ta, không được đến muộn một khắc nào.”
Nói xong thì phất tay áo rời đi, bóng dáng hoàn toàn biến mất ở cửa lớn chính điện, không còn nhìn thấy nữa.