Cho dù có tu vi trong người, Thẩm Uẩn cũng thật sự là đi không nổi nữa rồi, đôi chân đã nặng như chì.
Con mẹ nó…… đúng là cái thí luyện ngu ngốc mà!
Sau khi mắng xong thì thở hổn hển mấy hơi, sau đó tiếp tục cam chịu số phận mà đi về phía trước.
Bỗng nhiên có một cơn gió nhẹ thổi tới, trước mắt rộng mở thông suốt.
Ngẩng đầu nhìn thấy bầu tròi bao la, hắn đã đi ra khỏi cái khe kia!
Vốn tưởng rằng sau khi đi ra sẽ nhìn thấy thứ gì đó kỳ diệu, kết quả giương mắt nhìn thế mà lại trở về Lưu Tiên Đài.
Trên vách đá không có cái khe nào, mọi thứ mới vừa rồi giống như chỉ là ảo giác, hoàn toàn biến mất trong tiếng gió.
Thẩm Uẩn đã không muốn phát biểu cảm tưởng gì nữa, hắn nằm ngã trên mặt đất, hai mắt cũng nhắm lại, rất có tư thế muốn trực tiếp ngủ một giấc ở chỗ này.
“Vị đạo hữu này……”
Một tiếng cười vang lên trên đỉnh đầu của hắn.
Thẩm Uẩn lười nhác nhấc nửa mí mắt lên, đối diện với một khuôn mặt tràn đầy ý cười.
Khuôn mặt trẻ tuổi, giọng nói ôn hòa, lưng đeo trường kiếm, quần áo màu xanh bay bay trong gió.
Đúng là Pháp Sầm.
Khi Thẩm Uẩn xem tiểu thuyết, gần như mỗi lần đều nhìn thấy vị huynh đệ này dưới góc nhìn của nam chính, lúc này nhìn thấy, thế mà không khỏi cảm thấy hết sức thân thiết.
Hắn nằm nói: “Đạo hữu, xin chào.”
“Xin chào.” Pháp Sầm cười rộ lên, giống như trước nay chưa từng gặp người thú vị như vậy, cậu ta cứ như vậy đứng ở trước đầu của Thẩm Uẩn, cúi đầu nói chuyện với hắn: “Đạo hữu, chúc mừng ngươi, xem ra ngươi cũng được chọn rồi.”
Thẩm Uẩn không có sức lực gì, chỉ dùng một chữ “A?” để biểu đạt nghi hoặc trong lòng.
Pháp Sầm nói: “Ý ta là ngươi cũng được chọn trở thành đệ tử Bắc Sơn Kiếm Tông giống như ta rồi, chúc mừng chúc mừng.”
“Cùng vui……” Thẩm Uẩn nói, “Nhưng cái này không phải vòng thứ nhất tuyển thí sao? Tuyển xong rồi à?”
Pháp Sầm quả nhiên là một người nhiệt tình cũng rất kiên nhẫn, cậu ta ngồi xuống xếp bằng ở bên cạnh Thẩm Uẩn, dịu giọng giải đáp nói: “Quy tắc là những người vượt qua tuyển thí mới có thể nhập môn. Nhưng đồng thời, qua trình tuyển thí của chúng cũng được các trưởng lão dùng Lưu Ảnh Thạch quan sát, chỉ cần bọn họ cảm thấy đệ tử tham dự thí luyện có thiên phú, đủ năng lực nhập môn, thì sẽ cho qua trước như thế này.”
Thì ra là thế.
Thẩm Uẩn thế mới biết được nhất cử nhất động của mình hóa ra đều bị người khác theo dõi.
Còn về phần được chọn trước, hắn cũng không cảm thấy có bao nhiêu kinh ngạc, ngay cả trùm phản diện mạnh nhất cả bộ tiểu thuyết cũng từng nói thiên phú của hắn “rất tốt”, đệ nhất tông môn Bắc Sơn Kiếm Tông có được năng lực tuệ nhãn thức châu* thì cũng là chuyện đương nhiên thôi.
*Tuệ nhãn thức châu (慧眼识珠): Có nhãn lực, chỉ những người giỏi về việc phát hiện nhân tài.
Pháp Sầm giải đáp xong nghi hoặc của hắn, lại đưa một viên đan dược tản ra mùi hương nhàn nhạt cho hắn: “Đạo hữu mệt như thế, hẳn là bởi vì tiêu hao quá nhiều linh lực ở vòng Vấn Đạo, nếu không chê, chỗ tôi có một viên Hồi Linh Đan, có thể làm đạo hữu nhẹ nhàng không ít.”
…… Người tốt như vậy sao?
Thẩm Uẩn tiếp nhận rồi ngồi dậy, bình tĩnh xem xét thành phần đan dược một chút, phát hiện viên đan dược này không chỉ có không có độc, cấp bậc còn rất cao, có thể xem như rất quý giá với tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Pháp Sầm vậy mà lại đưa một viên đan dược tốt thế này cho tu sĩ không quen biết.
Là người tốt quá tốt, hay là……
Cho dù như thế nào, Thẩm Uẩn đã biết, Pháp Sầm có lòng muốn kết bạn với mình.
Cái này không phải đúng lúc rồi sao?
Hắn uống đan dược, quả nhiên cảm thấy thân thể nhẹ nhàng không ít. Hắn chắp tay, cười nói: “Xin hỏi đạo hữu xưng hô như thế nào?”
Pháp Sầm mỉm cười nói: “Pháp Sầm.”
Thẩm Uẩn nói: “Ta tên Thẩm Uẩn.”
“Uẩn……” Pháp Sầm nói: “Là ‘Vận’ trong ‘trường vận hoàn tương tục’ sao?”
Thẩm Uẩn thầm nghĩ người này nói chuyện văn thơ vãi chưởng, trên mặt lại nở một nụ cười: “Là ‘Uẩn’ trong ‘uẩn chân thùy vi truyện’.”
Pháp Sầm cong mắt: “Thì ra là thế. Thẩm huynh, chỉ chốc lát nữa, có lẽ ta và ngươi sẽ là đồng môn rồi.”
Trong lòng Thẩm Uẩn bỗng nhiên hiện lên một loại cảm giác kỳ quái, hắn nhìn Pháp Sầm, nghĩ thầm: Người hiền lành nhiệt tình không có bất kỳ ý xấu gì trong nguyên văn, sao dáng vẻ muốn tạo mối quan hệ thân thiết này y chang như sự tính toán của mình thế này?
Hắn thích đi đường tắt, không thích phí thời gian, bởi vậy luôn chỉ muốn qua lại với người có lợi với mình.
Pháp Sầm……
Xem ra có đôi khi, một số người chỉ có tự mình lam bạn thì mới có thể hiểu được.
Thẩm Uẩn cười cười: “Một khi đã như vậy, hai người chúng ta có duyên như thế, không bằng kết thành bạn tốt, sau khi vào môn phái cũng có thể quan tâm nhau nhiều hơn.”
Dẫu sao Pháp Sầm cũng nhỏ tuổi hơn, nghe vậy trong mắt sáng ngời, nụ cười càng thêm xán lạn, lại vì tuổi còn nhỏ, khi cười còn có vẻ vừa ngoan vừa mềm: “Thẩm huynh nói đúng lắm.”
Thẩm Uẩn nói: “Tu vi của người cao hơn ta, vẫn là đừng kêu như vậy. Trực tiếp gọi bằng tên đi.”
Hai người khách khí một phen, không bao lâu, linh lực trong không khí dao động, bốn bóng dáng xuất hiện ở trên Lưu Tiên Đài từ hư không.
Đứng đầu là một người phụ nữ mặc đồ trắng có vẻ ngoài lạnh lùng, tóc đen mắt trắng, như là người mù, không có ai có thể cảm nhận được bất kỳ cảm xúc nào từ đôi mắt đó.
Ba người phía sau nàng ta chia ra là một người phụ nữ mặc đồ đỏ mắt hồ ly dáng người yểu điệu, một người đàn ông trông như thương nhân đeo kính một mắt, còn có một người đàn ông râu quai nón dáng người cao lớn giống ngọn núi.
Những người này có lẽ chính là trưởng lão của Bắc Sơn Kiếm Tông rồi.
Thẩm Uẩn và Pháp Sầm nhanh chóng ngừng mấy khách sáo ai nghe cũng cảm thấy dối trá, đứng dậy khỏi mặt đất, vái chào bọn họ.
“Ha ha, không tồi không tồi.” Người đàn ông giống như thương nhân cười lớn, tầm mắt của ông ta đảo qua giữa Pháp Sầm và Thẩm Uẩn một vòng: “Đệ tử nhập môn năm nay lại có tư chất tốt như vậy.”
Người phụ nữ mặc đồ đỏ thướt tha lả lướt đi lên trước: “Đúng thật, mấy lần trước đều là vớ va vớ vẫn, chỉ tổ phí thời gian của ta.”
Thẩm Uẩn chưa nói cái gì, Pháp Sầm lại bỗng nhiên nói người phụ nữ: “Vãn bối đã từng gặp Ân Hiểu Đường tiền bối.”
Người phụ nữ áo đỏ nhướng mày, kinh ngạc nói: “Ngươi quen ta à?”
Pháp Sầm nói: “Trước kia vãn bối làm việc cho trong nhà, từng được gặp mặt tiền bối một lần.”
Ân Hiểu Đường nói: “Đúng là trước kia ta từng đến Pháp gia, nhưng…… Khi đó chắc ngươi còn nhỏ tuổi lắm, vậy mà vẫn còn nhớ sao?”
Nàng gõ chiếc tẩu trên tay, lại nói: “Ta nghe nói thế hệ này của Pháp gia này có một hậu bối rất không bình thường, vừa sinh ra đã là Luyện Khí kỳ, chẳng lẽ là ngươi sao?”
Pháp Sầm nói: “Vâng.”
Ân Hiểu Đường cười một tiếng: “Trùng hợp như thế à. Được rồi, nếu ta và ngươi có duyên, ngươi lại trùng hợp là y tu, không bằng trực tiếp vào môn hạ, làm đệ tử thân truyền của ta, vừa vặn cũng có thể miễn mấy sự vụ phức tạp trong nội môn. Thế nào?”
Trên mặt Pháp Sầm lộ ra một tia vui sướиɠ, đôi mắt sáng lấp lánh: “Vâng ! Đệ tử bái kiến sư phụ!”
Trong tông môn, địa vị của đệ tử nội môn cao hơn đệ tử ngoại môn, địa vị của đệ tử thân truyền lại cao hơn đệ tử nội môn.
Mắt thấy Pháp Sầm dăm ba câu đã thăng thành trở thành đệ tử thân truyền của trưởng lão, ánh mắt Thẩm Uẩn nhìn cậu ta không khỏi hiện lên thêm vẻ thân thiết.
Huynh đệ tốt, hóa ra ngươi là nhân vật có xuất thân từ đại thế gia à.
Thảo nào lại có đầy đạo lý đối nhân xử thế như thế.
Nhưng đồng thời, ánh mắt hai người đàn ông khác nhìn Pháp Sầm lại có hơi kỳ quái, chuyện này hình như còn có nội tình gì đó.
Đang nhìn, người phụ nữ mặc đồ trắng dẫn đầu bỗng nhiên mở miệng nói chuyện.
Vẻ mặt nàng ta lạnh lùng, giọng điệu cũng rất lạnh, cả người gần như đều muốn hòa vào trong núi tuyết sau lưng: “Ngươi tên là gì?”
Thẩm Uẩn hoàn hồn, thấy nàng ta hình như đang nói chuyện với mình thì liền cúi đầu đáp: “Thẩm Uẩn.”
Thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Người phụ nữ mặc đồ trắng nói: “Ta tên Thanh Hòa. Nếu ngươi đồng ý, ta muốn sờ xương kiểm tra cho ngươi.”
Thẩm Uẩn nhớ tới ngày trong miếu hoang kia, Tạ Đạo Lan gần như sờ toàn bộ xương cua rminhf, chẳng lẽ hiện tại lại để cho người phụ nữ này sờ trên dưới của mình một lần sao?
Bình tĩnh mà xem xét, người phụ tên Thanh Hòa này có diện mạo đúng là không tồi, tiên phong đạo cốt. Nhưng, người này có hơi quá lạnh, nếu có thể, Thẩm Uẩn vẫn muốn lựa chọn Ân Hiểu Đường ngực lớn mông vểnh, vừa nhìn là biết tính cách đanh đá sờ xương cho mình. Hắn thích kiểu này hơn.
Có điều, mấy tâm tư này hắn cũng chỉ có thể tưởng tượng mà thôi.
Vì thế gật đầu đồng ý.
Ngoài dự đoán, Thanh Hòa chỉ gõ nhẹ vào đỉnh đầu, chỉ sau vài hơi thở liền thu hồi tay lại.
Điều này làm cho Thẩm Uẩn lại bắt đầu nổi lên nghi ngờ ngày đó có khi nào Tạ Đạo Lan cố ý thả dê mình hay không.
Ngay sau đó, hắn liền nghe được Thanh Hòa nói: “Kiếm Cốt trời sinh.”
Kiếm Cốt?