Trên ngọn núi chính của Bắc Sơn Kiếm Tông, bốn bóng dáng tụ ở trước Lưu Ảnh Thạch, quan sát tình huống thí luyện qua cục đá thần kỳ này.
Bọn họ sau lưng, có một quyển trục rất dài, mở ra đặt ở trên bàn, tâm trục có màu xanh ngọc, vô cùng đẹp.
Trên quyển trục viết mấy hàng chữ nhỏ: Số một, Trúc Cơ sơ kỳ; số hai, Luyện Khí cấp tám; số 3 Luyện Khí cấp sáu…… số mười tám, Luyện Khí cấp năm.
Nếu Thẩm Uẩn có thể nhìn thấy những chữ này thì nhất định sẽ lập tức phát hiện mỗi một số một chữ ở trên vừa vặn tương ứng với tu vi của những người tham gia thí luyện.
Mà Thẩm Uẩn chính là số mười tám Luyện Khí cấp năm, người đến cuối cùng, cũng là tu vi thấp nhất.
Thấy tất cả mọi người đều đã qua Vấn Đạo, bắt đầu tầng thứ nhất tuyển thí, bốn bóng dáng bắt đầu nghị luận lên.
Một người phụ nữ mặc áo đỏ như lửa có dáng người yểu điệu nâng một cái tẩu mảnh dài, không nhanh không chậm hút một hơi, đôi mắt hồ ly quyến rũ, một thanh kiếm mềm quấn quanh eo thon, nếu không nhìn kỹ thì sẽ thật sự không nhìn ra đó là một thanh kiếm: “Chu trưởng lão, không phải ngài nhìn người rất chuẩn sao, sao không đoán trước một chút, lần này ai sẽ qua thí luyện?”
Người đàn ông được gọi là “Chu trưởng lão” tên là Chu Đường, ông ta đeo một chiếc kính gọng vàng dưới mắt trái, đôi mắt sau tròng kính hơi nheo lại, khuôn mặt đầy vẻ khôn khéo quanh năm đắm chìm trong lợi ích lòng người. Ông ta cười tủm tỉm, một tay chắp sau lưng, tay kia duỗi ra gõ nhẹ vào một góc Lưu Ảnh Thạch: “Ta thấy thằng nhóc này không tồi, có thể qua được hay không ta không chắc, nhưng khí tràng lại rất hợp với ta.”
Người ông ta chỉ chính là Thẩm Uẩn.
“Người có thể khiến ngươi há mồm ngậm miệng đều là người hợp với tiền, chỉ sợ thằng nhóc này cũng không nặng mùi tiền đâu.” Một người khác có bộ râu quai nón cao hơn hai mét, cơ bắp cường tráng, đeo một thanh kiếm nặng hừ một tiếng: “Ta lại thấy thằng nhóc mập mạp kia cũng không tồi, tuổi không lớn, tu vi cũng cao.”
Chu Đường cười cười: “Tu vi cao, không đại diện cho tâm tính tốt.”
Ngược phụ nữ mặc áo đỏ cũng cười rộ theo, dùng cái tẩu trong tay gõ lên Lưu Ảnh Thạch mấy cái: “Tâm tính? Ông lão này thì có tâm tính tốt đấy! Mười năm một lần cũng đến đây những mấy lần, nhưng lại chẳng có tác dụng gì! Lão nương không có tâm tính, không phải cũng làm trưởng lão ở kiếm tông mấy trăm năm à!”
Chu Đường lắc lắc đầu, không tranh luận với bọn họ, quay đầu nhìn về phía người phụ nữ vẫn luôn không phát biểu ý kiến: “Thanh Hòa, ngươi cảm thấy như thế nào?”
Thanh Hòa an tĩnh nhìn Lưu Ảnh Thạch, không hề có ý muốn mở miệng.
Chu Đường đυ.ng phải cục đá im lìm, tự bị mất mặt, sờ sờ cái mũi rồi ngậm miệng luôn.
Người phụ nữ áo đỏ hút một hơi thuốc, bỗng nhiên lại nói: “Chắc là thằng nhóc Pháp gia kia có thể vào cửa, cũng không biết phân đến làm môn hạ của ai.”
Râu quai nón không nói tiếp, Chu Đường cũng không nói tiếp, khuôn mặt bọn họ nháy mắt đều hiện lên cổ quái, như là biết nội tình gì.
Vì thế lại im lặng, chỉ có hình ảnh trên Lưu Ảnh Thạch vẫn tiếp tục biến đổi.
--
Thẩm Uẩn không biết nhất cử nhất động của mình đều đang bị người khác theo dõi, hắn bước đi trên những bậc đá rêu phong, có một loại ảo giác bản thân đang đi tham quan.
Hai mắt tối thui không biết gì cả, đến nơi rồi thì ăn uống rồi đi vệ sinh, khi có nước thì chụp ảnh, có núi thì leo lên, leo xong thì đăng ảnh lên vòng bạn bè, về phần tại sao lại leo núi, thì cũng chả biết nữa!
Dù sao phong cảnh cũng khá xinh đẹp.
Giống như giờ phút này, tuy rằng hắn cũng không biết tình huống cụ thể của Bắc Sơn Kiếm Tông, cũng không biết Vấn Đạo rốt cuộc là thứ đồ chơi gì, tuyển thí lại là cá gì, kế tiếp phải đối mặt với cái gì, nhưng vô số sự không biết này lại mảy may không hề ảnh hưởng gì đến hắn dạt dào hứng thú quan sát xung quanh.
Nếu là ở xã hội hiện đại, nơi này hoặc là không phát hiện ra được, hoặc là sau khi bị phát hiện sẽ lập tức bị khai phá biến thành địa điểm thu hút khách du lịch, liếc mắt toàn là người với người, bên tai ồn ào, căn bản không có khả năng thanh thản dễ chịu như giờ phút này.
Gió thổi qua, một âm thanh có hơi chói tai vang vọng trong con đường dài hẹp.
Bước từng bậc đi về phía trước, nhưng cho dù như thế nào thì đường ánh sáng trên trời hay là vách đá hai hai bên thì đều không hề thay đổi tý nào.
Tựa như thềm đá này hoàn toàn không có điểm cuối.
Không ít đệ tử tham dự thí luyện, đi đến nơi này đều sẽ muốn rút lui.
Nhưng mà, Thẩm Uẩn không hề có cảm giác như vậy.
Hắn đi từng bước một về phía trước, chờ khi cảm giác mới lạ đi du lịch qua đi, trong đầu hắn bắt đầu nghĩ đến chuyện kế tiếp dựa treo cốt truyện nguyên tác.
Thế giới này thật sự quá xa lạ với hắn, muốn bảo toàn tính mạng thì cần phải suy nghĩ chu đáo. Tạ Đạo Lan chỉ là một trong những chỗ dựa của hắn, trứng gà không thể đặt cùng trong một rổ, hắn cũng không thể đặt mạng của mình vào trong tay của một nhân vật trong sách.
Nói đúng ra, hắn không thể đặt mạng của mình mệnh vào trong tay của những người khác.
Vòng đi vòng lại, có thể tin cũng chỉ có bản thân mình.
--
Lưu Ảnh Thạch, đã có sáu đệ tử không nhịn được quay đầu lại.
Bọn họ tựa như đã đi một con đường rất dài rất dài trên bậc Vấn Đạo, cũng đủ bọn họ đi từ chân núi lêи đỉиɦ núi rồi quay lại chân núi.
Nhưng vừa quay đầu lại, khe hở khi tiến vào lại ở sau người.
Lại nhìn về Vấn Đạo thì không đã còn gì cả, chỉ có một bức tường đá trần trụi tối tăm.
Cái này xem như bị loại rồi.
Người phụ nữ tên là Thanh Hòa bỗng nhiên mở miệng: ‘’Số mười tám là Luyện Khí tầng năm sao?”
Tuy nàng là một trong tứ đại trưởng lão của Bắc Sơn Kiếm Tông, nhưng giống như Bồng Đức, không thích quản lý sự vụ, không có việc gì thì tu luyện, nhân tính đều tu đến nhạt đi rất nhiều.
Tình huống có thể khiến cho nàng chủ động mở miệng vẫn là rất ít.
Chu trưởng lão chòm lên nhìn nhìn, thấy số mười tám chình là người mà mình vừa mới chỉ, quay đầu cười nói: “Thế nào, ta đã nói thằng nhóc này không tồi rồi.”
Người phụ nữ áo đỏ không để ý tới ông ta, quay đầu xem quyển trục: “Đúng vậy, thật là Luyện Khí tầng năm. Có cái gì không đúng sao?”
Thanh Hòa nói: “Ngươi không nhìn ra được sao?”
Giọng điệu không nóng không lạnh, khi quay khuôn mặt lại, đôi mắt trắng dã như một người mù.
Người phụ nữ áo đỏ biết rõ tính cách của nàng, bị hỏi lại như vậy cũng không có gì không vui, khi cúi đầu nhìn lại thì không nhìn ra được manh mối gì.
Nghiêng đầu nhìn Chu Đường, Chu Đường nhún vai, hiển nhiên cũng không rõ tình huống như thế nào.
Lúc này, râu quai nón mở miệng, giọng của ông ta có chút chần chờ: “Thằng nhóc…… Thằng nhóc này, có lẽ nào là người mang Kiếm Cốt sao!”