Xem ra hiện giờ đám “Tín đồ thành kính” của thành Vấn Hà đã cầu gì được nấy, tìm đường chết cho mình thành công rồi.
Một một thành sinh linh đồ thán, Thẩm Uẩn không hề có một chúng lòng đồng cảm, lòng của hắn hiện tại chỉ hướng về con vịt quay và dĩa thịt nướng mà tiểu nhị mới bưng lên.
Ăn hai chén cơm cùng mấy món ăn nóng hổi, sau đó uống thêm một chén canh gà, toàn thân ấm áp dễ chịu, chỉ muốn về nghỉ ngơi.
Có tiền, thực ra không cần phải qua đêm ở miếu hoang, Tạ Đạo Lan lại không có ý muốn ở khách điếm. Kim chủ không lên tiếng, Thẩm Uẩn đành phải cùng trở về căn miếu hoang đổ nát kia.
Ánh nến sưởi ấm bóng đêm hơi lạnh, ngoài miếu mơ hồ có tiếng ếch nhái và côn trùng kêu vang, khiến khung cảnh xung quanh càng yên tĩnh hơn.
Trong miếu hoang, Thẩm Uẩn ngồi xếp bằng, Tạ Đạo Lan ở phía sau hắn, dạy hắn khẩu quyết dẫn khí nhập thể, sau đó vận chuyển linh lực vào đan điền của hắn.
Rất nhanh, Thẩm Uẩn liền có một loại cảm giác huyền diệu khó giải thích, một dòng nước ấm hội tụ ở đan điền của hắn, thong thả ngưng tụ dưới sự trợ giúp của Tạ Đạo Lan.
Rõ ràng hắn nhắm chặt hai mắt, nhưng vẫn có thể thấy cảnh vật chung quanh, thậm chí có thể phân biệt ra từng sợi linh khí mỏng manh đang trôi nổi ở trong không khí.
Đọc khẩu quyết, hắn dẫn những sợi linh khí dẫn vào trong cơ thể, sau khi vận chuyển một vòng, rốt cuộc cũng cảm giác được rõ ràng sự tồn tại của linh căn.
Sau khi linh khí vận chuyển sẽ biến thành linh lực, tuần hoàn lặp lại mãi cho đến khi kinh mạch quen dần với cảm giác này, giống như hô hấp bình thường.
Khi mở mắt ra lần nữa, bầu trời đã sáng rõ, ngọn nến đỏ trên bàn gỗ đã cháy hết, đông từng cục ở trên bàn.
Đều nói tu chân không có thời gian, quả nhiên như thế.
Thẩm Uẩn hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, tai thông mắt sáng, cơ thể nhẹ nhàng đến mức quả thực có thể đánh bại đến mười người. Lại nhìn tu vi, đã là tầng ba Luyện Khí kỳ, tuy rằng còn thấp, nhưng đây chỉ là kết quả tu luyện cả đêm, tốc độ tuyệt đối có thể xưng được với một câu thiên tài.
Có một câu rất đúng, nếu Thượng Đế đóng một cánh cửa cho bạn thì chắc chắn sẽ mở một cánh cửa sổ cho bạn. Tuy rằng ngài Thượng Đế ở tận phương Tây xa xôi, hoàn toàn không lo được chuyện bên này, nhưng điều này cũng không cản trở Thẩm Uẩn ca ngợi ngài với tâm trạng vui vẻ.
Thiên phú là một thứ gì đó kỳ diệu lại ngọt ngào, người có được nó chắc chắn sẽ cảm thấy rất tốt.
Lại thấy Tạ Đạo Lan đang ngồi ở bên cạnh, hiển nhiên là hộ pháp cho hắn cả một đêm.
Nghe được động tĩnh, Tạ Đạo Lan mở mắt ra, khi thấy Thẩm Uẩn đã tỉnh lại từ tu luyện thì vươn tay ấn lên cổ tay của hắn, thấy linh lực trong kinh mạch của hắn đang vận chuyển thuận lợi, mới nhẹ nhàng thở ra: “Hiện giờ ngươi xem như đã bước vào cửa rồi, tuy rằng tư chất của ngươi không tồi, nhưng nhớ đừng bởi vì vậy kiêu ngạo tự mãn.”
Thẩm Uẩn cười: “Đệ tử biết.”
Hiện giờ mới thật sự có chút cảm giác quan hệ thầy trò này.
Thẩm Uẩn mới vừa trở thành tu sĩ, rất mới mẻ, đi đường đều ngâm nga.
Hôm nay, Tạ Đạo Lan lại dạy hắn mấy chiêu kiếm pháp, sử dụng kiếm sắt có chất lượng kém của tiệm vũ khí ở trong thành.
Thẩm Uẩn học rất nhanh, luyện ở trong rừng cả một buổi trưa là có thể luyện được ra dáng ra hình.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất hắn học được không phải là những kỹ năng cơ bản, mà là động tác xoay kiếm ——chỉ có mẽ ngoài.
Sau khi xoay kiếm thì lại “cạch” một tiếng tra kiếm vào trong vỏ, động tác nước chảy mây trôi, Thẩm Uẩn cảm thấy ngầu quá trời quá đất, trong lòng rất hài lòng.
Tạ Đạo Lan đứng một bên nhìn thiếu niên khôi ngô mắt sáng như sao, mày lại không tự giác nhíu chặt.
Từ trước đến nay Tu Giới luôn hâm mộ kẻ mạnh, khi y còn trẻ đã nổi danh, người theo đuổi y xếp hàng từ trên núi xuống tận dưới chân núi.
Khi đó y không thông suốt, cũng không hề có hứng thú với chuyện tình yêu này, đối với ai cũng đều lạnh mặt, dáng vẻ tránh xa người ta ngàn dặm.
Mà thiên phú tu luyện của Thẩm Uẩn rất tốt, nổi danh chỉ là vấn đề thời gian, đến lúc đó nhất định sẽ có nhiều người có ý với hắn. Hắn khác với mình, vừa dịu dàng lại lương thiện, khi đối mặt với những ong bướm đó, hắn……
Cố tình bản thân không thể không đi xử lý đám tiểu nhân kia trước, không thể đi theo bên cạnh Thẩm Uẩn được.
Thân là sư phụ, thấy đồ đệ ưu tú phải nên vui mới đúng.
Nhưng trong lòng y lại chỉ có tràn đầy bất an.
Thẩm Uẩn quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Đạo Lan dường như có hơi không vui, trong lòng khó hiểu.
Đối với Tạ Đạo Lan, 80% thời gian hắn đều như là làm đề văn, mỗi ngày đều liên hệ với nguyên tác suy đoán ra suy nghĩ của nhân vật.
Lần này hắn không đoán ra được, khi đi lên trước, còn chưa nói câu nào, Tạ Đạo Lan đã quay mặt đi.
Không nhìn hắn.
Rất giống với trong khách điếm lần đó.
Thẩm Uẩn vốn tưởng rằng Tạ Đạo Lan đang không vui mới không nhìn mình, hiện giờ nghĩ lại…… có lẽ nào là khoog muốn để hắn nhìn thấy mặt của y cho nên mới quay mặt đi như thế.
Những vết sẹo trên mặt của trùm phản diện vẫn chưa biến mất, khuôn mặt không giống như có thể được quần áo che đậy như tay chân, trừ khi không sợ hủy dung, nếu không vẫn nên linh cao thảo dược chữa trị sẽ tương đối thỏa đáng hơn.
Hắn một tay cầm kiếm, một tay xoa sườn mặt của Tạ Đạo Lan, dịu giọng nói: “Sư phụ, sao không nhìn ta.”
Lông mi Tạ Đạo Lan run rẩy, không nói chuyện.
Thẩm Uẩn bước đến gần một chút, đưa tay nắm cằm của y, cưỡng ép quay mặt của y lại.
Những nụ hôn rơi xuống, đều là trên những vết sẹo.
Tay cầm kiếm cũng ôm lên.
Chuôi kiếm lạnh lẽo áp sát trên eo. Lưới kiếm sắc bén có thể lấy tính mạng của y ở ngay phía sau y, Tạ Đạo Lan lại không hề có sự phòng bị nào.
Giọng nói của thiếu niên lộ ra đáng thương: “Sư phụ, nếu ta làm cho ngài không vui ở chỗ nào, ngài cứ nói thẳng với ta, đừng không để ý đến ta như thế.”
Từng chữ từng chữ đâm thẳng vào trong lòng Tạ Đạo Lan.
Thẩm Uẩn nói xong câu đó thì lại hôn lên môi của y. Bây giờ hắn đã hiểu, muốn dỗ trùm phản diện thì cách hữu hiệu nhất chính là ôm và hôn môi, bởi vậy có đôi khi lười giải suy nghĩ của Tạ Đạo Lan thì cứ trực tiếp dùng miệng, đơn giản nhanh chóng, hiệu quả tức thì.
Hôn như thế trong chốc lát thì nghe Tạ Đạo Lan thấp giọng nói: “Thẩm Uẩn, ngoài ta ra, người không được có người khác.”
Thì ra là thế, hóa ra là cái này.
Thẩm Uẩn tự nhận cũng không có cái gan ở mèo mả ở dưới mí mắt của Tạ Đạo Lan, cười cười, cố ý nói nhỏ nhẹ lại tràn đầy tình cảm: “Đương nhiên rồi, ta có sư phụ, sao có thể thích người khác nữa.” Nói xong, lại hạ giọng thì thầm bên tai của Tạ Đạo Lan: “Sư phụ có thể chỉ có mình ta hay không, ta cứ sợ sau khi sư phụ trở về Tu Giới thì sẽ không cần ta nữa.”
Chỉ dăm ba câu, hắn khóe léo xoay ngược vị trí của hai người, biến Tạ Đạo Lan thành thế chủ động, còn mình chuyển sang thế bị động.
Biết tiểu đồ đệ cũng sẽ ghen bất an vì mình, Tạ Đạo Lan vui vẻ ở trong lòng, đặt trán ở trên vai thiếu niên, hiếm thấy chủ động mở miệng: “Về miếu đi…… Ta muốn.”
Ngày hôm qua mới nộp thuế lương thực xong, hôm nay phải nộp nữa.
Cũng may Thẩm Uẩn cũng nếm được ngon ngọt, không hề do dự nhiều, một phen bế Tạ Đạo Lan lên, sau đó bước nhanh về miếu hoang.