Huyền Lương?
Huyền nào Lương nào cơ?
Hề Huyền Lương.
Tâm tình Lâm Thanh Vãn không tốt, hai người này xem ra là có thù oán?
Dần dần, nàng mới dần dần nhận ra gì đó, vỗ ót mình một cái.
Sao nàng lại quên, lúc này Lâm Thanh Vãn đã sớm đối địch với Hề Huyền Lương rồi!
Bởi vì lần tuyển chọn đệ tử ba năm trước, thanh danh của Hề Huyền Lương đã sớm đại náo, Lâm Thanh Vãn nhìn ra thiên phú của hắn có lẽ còn cao hơn nàng, lòng ghen tị nổi lên, lại thêm sợ hãi sau này hắn sẽ đoạt mất danh tiếng của Lăng Tức Trần.
Cho nên Lâm Thanh Dạ âm thầm tỏ rõ lập trường, để đệ tử ngoại môn đặc biệt chiếu cố hắn, trong cuộc thi năm ngoái của ngoại môn, bọn họ còn cố ý gây chướng ngại ném Hề Huyền Lương cho một con ma thú cấp cao, như vậy hắn sẽ không tham gia được cuộc thi của ngoại môn nữa, hơn nữa còn có thể bởi vậy mà mất mạng.
Kết quả Hề Huyền Lương phúc lớn mệnh lớn không chết, ngược lại trong cái rủi còn có cái may, tu vi càng tăng tiến.
Từ đó về sau Lâm Thanh Vãn cảm nhận được thất bại, hạ quyết tâm muốn gϊếŧ Hề Huyền Lương, làm cho hắn chịu tội không ít.
Lúc trước sát tâm của Hề Huyền Lương không nặng, cũng không muốn gϊếŧ Lâm Thanh Vãn.
Nhưng bây giờ thì khác.
Bởi vì nàng nhớ rõ, không lâu trước đây người thân của Hề Huyền Lương bị gϊếŧ chết.
Mẹ hắn cùng với cha nuôi và muội muội cùng cha khác mẹ.
Trong tiểu thuyết nói Hề Huyền Lương chỉ đoàn tụ với người thân duy nhất một lần, cảm nhận được ấm áp một lần duy nhất, nhưng sau khi hắn đi, người nhà kia lập tức bị diệt môn một cách kỳ quái.
Từ đó về sau, Hề Huyền Lương sống trong hận thù.
Đây là khởi điểm Hề Huyền Lương bắt đầu hắc hóa.
Con người Hề Huyền Lương cho tới nay đều âm u điên cuồng, chỉ cần đυ.ng trúng vào điểm giới hạn của hắn, cái gì hắn cũng làm được.
Đây là kết luận khi Lâm Thanh Vãn đọc tiểu thuyết rút ra.
Nếu tiếp tục như vậy, kết cục của nàng sẽ giống như nguyên tác.
Kết cục như vậy, chỉ mới ngẫm lại, nàng đã sợ hãi đến mức hận không thể chọn cho mình một cách chết dễ dàng một chút ngay bây giờ.
Chẳng qua hệ thống chỉ nói là không thể thoát ly thiết lập nhân vật, nhưng cũng không nói dù thế nào cũng phải đối nghịch với Hề Huyền Lương mà?
Hạn chế của nàng dường như chỉ có tác dụng với Lăng Tức Trần.
Phần lớn tính cách của nàng đều thể hiện ở trên người Lăng Tức Trần.
Cũng không biết là suy nghĩ của nàng đã đυ.ng tới cái gì, trong đầu lại vang lên tiếng cảnh cáo.
[Ký chủ không thể thoát ly thiết lập nhân vật.]
Chẳng lẽ không muốn chết cũng tính?
[Ký chủ có thể áp dụng phương thức tự bảo vệ mình, nhưng không thể tiếp xúc thân mật với Hề Huyền Lương.]
[Quan hệ của hai người là kẻ địch.]
Lâm Thanh Vãn: “...”
Cho nên, nàng có thể lựa chọn không làm những chuyện kia với Hề Huyền Lương, nhưng cũng không thể quá thân cận với hắn?
Chẳng qua quan hệ quá thân mật, rốt cuộc mức độ như thế nào mới tính?
Nếu Hề Huyền Lương không trúng mỹ nhân kế, chỉ thích Triệu Hoan Nhan, vậy nàng làm huynh đệ với hắn không tính là quá phận chứ?
Không quá đáng chứ?
[Cảnh cáo, suy nghĩ của kí chủ rất nguy hiểm.]
Lâm Thanh Vãn cười lạnh một tiếng, loại nhiệm vụ địa ngục này căn bản không cho nàng chút tự do nào, nàng sống còn tệ hơn cả chết.
Nếu sớm muộn gì cũng không thoát khỏi cái chết, không bằng nàng buông tay liều mạng một phen.
Cho dù không làm được huynh đệ, làm chân chó ôm đùi cũng được mà.
Ít nhất... cũng đừng chết quá thảm là được...