Chương 20: Huynh rất lợi hại

Lúc đưa rượu đến, Tùng Tề đang luyện kiếm trong sân.

Bộ kiếm pháp này ít nhiều gì cũng có chỗ khác biệt với Linh Đạo Tông của nàng, lợi kiếm như gió vờn quanh người hắn ta, dường như cảm ứng được có người tới thăm, mấy đường kiếm sắc bén kia thoáng chốc hóa thành một luồng gió đánh về phía đối diện.

Gió lay động mái tóc của thiếu nữ, mũi kiếm chĩa thẳng vào mi tâm của nàng.

Mà Lâm Thanh Vãn đã nhắm nghiền hai mắt, đây là bản năng thân thể của nàng, là cơ chế bảo hộ.

"Thế mà tiểu sư muội của Lăng Tức Trần lại chỉ có chút can đảm thế này thôi sao?"

Tùng Tề cười vài tiếng, sau đó thu kiếm, nhanh chân bước đến đón lấy hai vò rượu nàng đang ôm trọng tay: "Cho ta à?"

Gương mặt nhỏ của Lâm Thanh Vãn nghiêm lại, gật gật đầu.

Tùng Tề nhíu mày: "Sao nào, còn khiến muội sợ đến choáng váng hay sao?"

Nàng yên lặng nhìn hắn ta chằm chằm.

"Mất hứng." Hắn ta thở dài, khoát khoát tay trở về, ngồi trên ghế.

Lâm Thanh Vãn thở ra một hơi, đi về phía hắn ta, nói: "Huynh rất lợi hại."

Lợi hại đến mức nàng không kịp tránh né.

Tùng Tề mở vò rượu uống hai ngụm: "Muội có từng nghe nói, đệ tử Tiên sơn không tùy tiện xuống núi, người mạnh giống như ta đây, đương nhiên muội sẽ ít gặp phải rồi."

Đương nhiên nàng biết, đệ tử của Tiên Sơn rất lợi hại, quả thật đúng như lời hắn ta nói, sẽ không tuỳ tiện xuống núi.

Duy chỉ có Tùng Tề là khác, lúc đọc tiểu thuyết nàng đã cảm thấy hắn ít nhiều gì cũng có một chút hoang dã.

Điều gì không nên làm hắn ta càng phải làm cho bằng được.

Cũng không biết nàng nghĩ đến gì đó, mắt nàng chợt động, chợt cong môi cười một tiếng: "Nếu huynh đã lợi hại như vậy, vậy sau này ta có thể lĩnh giáo huynh một phen được không?"

"Nha đầu muội muốn lén học trộm hay sao."

Nói là học trộm nhưng trái lại không đến nỗi, mỗi một môn phái đều có kiếm thuật không truyền ra ngoài, có thể truyền ra bên ngoài đều chẳng phải bí mật gì cả.

Có điều Lâm Thanh Vãn cũng không có phủ nhận, phóng khoáng nói: "Có ai không ngưỡng mộ cái mạnh đâu chứ, Tề sư huynh cứ nói xem có đồng ý hay không!"

"Ha ha ha ha, không dựa vào chuyện muội chính là tiểu sư muội mà Lăng Tức Trần yêu thương nhất, chỉ dựa vào câu Tề sư huynh này, chắc chắn ta cũng không có lý do gì để từ chối nhỉ?"

Lâm Thanh Vãn: "Đa tạ Tề sư huynh."

"Đừng vội cảm ơn, có được hay không, còn phải dựa vào việc muội uống xong vò rượu này có còn tỉnh táo hay không."

"Uống chút rượu với huynh, cũng không phải không thể." Lâm Thanh Vãn vẫn tương đối có lòng tin với mình.

Nhớ ngày đó, nàng cũng từng lén uống Vodka, cũng không hề say.