Cuối cùng Lăng Tức Trần thắng, thế nhưng Triệu Hoan Nhan lại có thể kiên trì một canh giờ dưới tay y.
Kỳ thật, có một số việc người khác không quá rõ ràng, nhưng người từng xem qua tiểu thuyết như nàng thì lại rất rõ ràng.
Sau khi Triệu Hoan Nhan khiêu chiến với Lăng Tức Trần, Lăng Tức Trần rất tán thưởng nàng ta, thế là hai người thỉnh thoảng sẽ cùng tụ tập lại để luyện kiếm, còn cùng nhau xông vào Thiên Tháp, đến lúc ra hai người bọn họ đứng sóng vai nhau, cười nói vui vẻ.
Trong nguyên tác có sự cản trở từ nguyên chủ, tiến triển của bọn họ còn chưa đến mức quá sâu, nhưng hiện nay...
Loại mập mờ giữa bằng hữu kia, người sáng suốt đều có thể nhìn ra.
Bởi vì bây giờ, cả tiên môn đều đang đồn đoán, Triệu Hoan Nhan thân là một đệ tử ngoại môn nhưng đều có thể nhận được sự ưu ái của Lăng Tức Trần, ngày sau tiến vào nội môn chắc chắn sẽ thay thế được vị trí của nàng.
[Cảnh cáo, thiết lập nhân vật của ký chủ đứng trước nguy cơ sụp đổ, nếu không lập tức giải quyết sẽ bị trừng phạt một lần, nếu bị trừng phạt mười lần, nhiệm vụ sẽ thất bại!]
Lâm Thanh Vãn: "..."
Quả nhiên, chuyện nàng biết cũng được hệ thống biết vào lúc này.
Thật đúng là không muốn nhúng tay vào tình yêu của người ta.
Nhưng không nhúng tay thì nàng cũng không phải là Lâm Thanh Vãn.
—
Lúc Lăng Tức Trần với Triệu Hoan Nhan lại đi vào Thiên Tháp một lần nữa, Lâm Thanh Vãn đã chặn ngang trước mặt bọn họ, nàng cười nói: "Đại sư huynh thường ngày đều đưa theo muội, sao bây giờ lại chẳng thèm gọi muội nữa rồi?"
Lăng Tức Trần nói: "Dựa vào tu vi của muội đã có thể đi lên rồi, nhưng Triệu sư muội vẫn phải rèn luyện nhiều thêm một chút, huống hồ sư huynh cũng đã đồng ý với muội ấy sẽ giúp muội ấy đoạt giải nhất trong cuộc thi đấu."
Thi đấu?
"Hóa ra là như vậy ư, vậy đại sư huynh có ngại muội đi cùng hai người không?" Sau khi nói xong, nàng nhìn về phía Triệu Hoan Nhan: "Sư muội cảm thấy thế nào?"
Hiển nhiên là hai người không có ý kiến.
Dưới Thiên Tháp đông người lui tới, vô số ánh mắt tò mò đều rơi vào người nàng.
Nàng cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, chen đến bên cạnh Lăng Tức Trần, đẩy Triệu Hoan Nhan sang một bên, sau đó đưa tay kéo lấy y: "Đi thôi sư huynh."
Thật ra, Lăng Tức Trần đã từng được Lâm Thanh Vãn ôm tay không ít lần, nhưng khi đi xuống thì lại vô thức nhìn thoáng qua Triệu Hoan Nhan đang buông mắt không biết nghĩ gì.
Vừa bước vào lầu một, nàng còn chưa kịp buông tay y ra thì đã nhìn thấy Hề Huyền Lương bị một đám người vây quanh trào phúng ở cách đó không xa.
Giờ phút này, Hề Huyền Lương đang bị yêu thú ở lầu một ghìm chặt cổ vào eo, trên mặt đất là trường kiếm đã gãy của y cùng với máu.
Mặt khác chính là một đám người xem kịch không chê chuyện lớn.
"Thật đúng là phế vật, không phải trước kia rất lợi hại hay sao? Không phải thích nổi tiếng sao? Sao bây giờ không được nữa rồi?"