Chương 35

Thanh niên tổng giám đốc bị bỏ lại ở đằng sau, anh ta cảm thấy không thể nào hiểu được, không khỏi gọi vị phu nhân đang bất chấp hình tượng chạy ở phía trước một tiếng lớn: “Cô, cô quen cô bé đó à?”

Mẹ Chu không đáp lời vị tổng giám đốc trẻ tuổi phía sau, bà chạy nhanh vào đám đông.

Vậy mà có người dám bắt nạt con dâu tương lai của bà, coi bà đã chết rồi à?

Bên phía Hứa Thiện Ý lúc này, vì tiếng gọi kích động của mẹ Chu nên mọi người đều không nhúng nhích, sau đó hình về phía phát ra tiếng gọi.

Đặc biệt là quản lí Phạm, sau khi hắn quay đầu lại nhìn thấy tổng giám đốc nhà mình cùng với cô của tổng giám đốc, quản lí Phạm lập tức thu lại sự kiêu ngạo, nhìn tổng giám đốc phía ở phía sau lấy lòng: “Chào tổng giám đốc, làm phiền ngài rồi, tôi đang xử lí một vụ trộm ở đây, lập tức sẽ xong ngay.”

Tổng giám đốc trẻ cau mày, phớt lờ quản lí Phạm, đi về phía cô mình.

Lúc này quản lí Phạm mới rõ ràng ra, hắn ta vừa rồi đã vu oan cho cô gái mà cô của tổng giám đốc nhà hắn coi trọng, nói không chừng bọn họ còn quen biết nhau. Quản lí Phạm bỗng cảm thấy sợ hãi.

Bạch Vi Vi cũng không phải kẻ ngốc, cô ta thấy quản lí Phạm gọi người đàn ông đột nhiên xuất hiện kia là tổng giám đốc, mà vị tổng giám đốc này lại lễ phép gọi vị phu nhân kia là *, mà người cô của tổng giám đốc này lại vui vẻ khi gặp cô gái mà cô vừa vu oan như vậy. Lúc này Bạch Vi Vi đã hoảng sợ đến run rẩy cả người.

*“cô” này là cô, dì, chú, bác í.

Mẹ Chu từ trong đám người chạy ra, nhanh chóng đi đến trước mặt Hứa Thiện Ý.

Sau khi đến trước mặt cô, mẹ Chu mới phát hiện, đứa nhỏ này chụp hình không ăn ảnh gì hết. Trong ảnh bà đã nghĩ cô bé này rất đẹp, không ngờ khi gặp ở ngoài còn đẹp hơn thế nữa.

Hơn nữa, vừa rồi cô bé không tự ti cũng không kiêu ngạo, bình tĩnh đối diện với những người bôi nhọ cô. Thật sự làm cho mẹ Chu thích muốn chết.

Sự thật chứng minh, con trai bà đã không thích lầm người, bà cũng thật thích cô gái nhỏ này.

Mẹ Chu kích động bắt lấy cánh tay Hứa Thiện Ý: “Bé con, vừa rồi không dọa con chứ? Con đừng sợ, có dì ở đây, dì sẽ không để bọn họ vu oan, bôi nhọ con đâu.”

Hứa Thiện Ý phát ngốc, cô cứng đờ nhìn vị phu nhân nhiệt tình trước mặt, có chút bối rối: “Dì, dì biết cháu à?”

Mẹ Chu kích động đến mức xuýt nữa đã lỡ miệng nói: “Cháu chính là con dâu tương lai của dì, dì làm sao mà không quen biết cháu được chứ.”

Nhưng suy cho cùng bà vẫn là người lớn, cũng từng trải qua nhiều đại sự. Nhanh chóng bình tĩnh lại, bà biết mình không thể nói như vậy.

Theo bà biết thì con trai bà vẫn chưa theo đuổi được cô bé này. Hơn nữa, cô bé này cũng còn nhỏ, nếu bà nói như thế sẽ dọa cô bé mất.

Vì thế mẹ Chu nhanh chóng bình tĩnh lại, bà tạm thời bịa ra lời nói dối: “Không, dì không biết cháu, nhưng dì vừa nhìn là biết cháu bị vu oan. Dì cũng thích đứa nhỏ như cháu. Hơn nữa, công ty này là cháu trai dì mở, dì cũng có cổ phần ở đây, dì đương nhiên không để xảy ra chuyện vu oan giá họa này ở đây rồi.”

Sau khi dứt lời, mẹ Chu vẫy tay chào cháu trai bà, cũng chính là vị tổng giám đốc cao lớn anh tuấn kia, nói với anh: “Cô đưa đứa bé này đi trước. Con mau bảo người điều tra rõ chuyện này, nhất định phải trừng trị thật tốt cái đám chó cậy thế chủ* mà bắt nạt người khác.”

*Chó cậy thế chủ: chỉ những kẻ xấu dựa vào thế lực mà bắt nạt người khác.

Sau khi khi nghe xong, vẻ mặt nghiêm túc của tổng giám đốc trẻ trở nên không thể tin.

Anh ta không thể ngờ, cô của anh ta lại nói lời thô tục như vậy, còn dùng lời lẽ đó để mắng chửi người khác nữa.

Anh ta nhìn qua cô gái xinh đẹp được cô anh ta bảo vệ sau lưng. Trong lòng không khỏi suy đoán, cô gái nhỏ này và cô anh ta nhất định là có quan hệ gì đó, nhưng chắc chắn không phải là họ hàng, nếu không sao anh ta có thể không biết chứ.

Mẹ Chu thấy cháu trai mình đang đánh giá Hứa Thiện Ý, bà nóng nảy, lập tức cảm thấy không vui: “Nhìn cái gì mà nhìn? Con sẽ dọa cô gái nhỏ sợ đấy. Công ty con nhiều người như vậy con nhìn chưa đủ à?”

Đây là cô bé mà con trai bà thích, bà không thể để cháu trai mình nhìn trúng.

Tổng giám đốc trẻ thu hồi ánh mắt, làm vẻ mặt đầu hàng: “Vâng, cháu sẽ không nhìn.”

Anh ta chỉ là hơi tò mò thôi, chứ có phải muốn ăn thịt cô gái này đâu.

Sau đó, vị tổng giám đốc trẻ lập tức phân phó cho trợ lí phía sau: “Lập tức điều tra rõ vụ việc này, xem rốt cuộc là như thế nào. Sau khi rõ ràng thì báo lại với tôi.”

“Vâng, tổng giám đốc.” Trợ lý lập tức gật đầu. Sau đó, mặt không biểu tình đi đến trước quản lí Phạm: “Anh đi theo tôi.”

Sau đó, Bạch Vi Vi và trợ lí của cô ta cũng bị đưa đi.

Bạch Vi Vi còn muốn tiếp tục chờ thử vai, cô ta vội vàng từ chối: “Tôi còn phải thử vai, tôi không thể đi được.”

Nghe thế, mẹ Chu ở bên cạnh nhanh chóng đi ra, bà nhìn Bạch Vi Vi, cười như không cười hỏi: “Hôm nay cô muốn thử vai nữ chính của quảng cáo đồ uống kia?”

Bạch Vi Vi lập tức gật đầu. Sau đó nhìn mẹ Chu với ánh mắt chờ mong, vừa rồi cô ta nghe thấy được mẹ Chu hình như chính là cô của tổng giám đốc bên cạnh, nên có thái độ rất tốt với vị cô của tống giám đốc này.

Sắc mặt mẹ Chu trở nên nghiêm túc trong nháy mắt, bà lạnh giọng nói: “Vậy cô có thể đi được rồi. Hôm nay chính là tôi sắp xếp bữa thử vai quảng cáo này, đồ uống cũng là tôi nghiên cứu phát minh. Tôi cảm thấy cô không thích hợp để quay quảng cáo của tôi.”

Sau khi mẹ Chu nói xong, lập tức kéo tay Hứa Thiện Ý, trực tiếp đẩy cửa bên cạnh, đi vào.

Tịch Mặc, tổng giám đốc trẻ, cũng chính là cháu trai của mẹ Chu, anh ta cũng lập tức đi theo vào.

Phía sau có mấy nhân viên công tác cũng đi vào, sau đó trực tiếp đóng cửa lại.

Ngoài cửa, trên hành lang, chỉ còn lại mười mấy cô gái đến xem diễn, cùng với vẻ mặt khϊếp sợ của Bạch Vi Vi và vẻ mặt ngơ ngác của trợ lí cô ta.

Trợ lí của Tịch Mặc gọi quản lí Phạm đến, còn gọi thêm vài bảo an. Nhanh chóng đưa Bạch Vi Vi và trợ lí của cô ta đi.

Bạch Vi Vi thất hồn lạc phách đi theo bọn họ.

Khi đi được một đoạn, cô ta vừa giận vừa hận, còn có chút hối hận.

Nếu sớm biết cô gái vừa rồi có quan biết với cao tầng công ty Tinh Thần, thì đánh chết cô ta cũng không vu oan cho cô gái đó.

Nhưng bây giờ hối hận cũng muộn rồi, cô ta chỉ có thể vội vàng gọi điện cho kim chủ.

Tuy nhiên, sau khi kim chủ của cô ta biết cô ta đắc tội với cao tầng của Tinh Thần, hắn lập tức chặn cô ta, bảo cô ta cút xa hắn ra càng xa càng tốt, sau này đừng liên lạc với hắn nữa.

_____

Bên kia.

Sau khi Hứa Thiện Ý bị mẹ Chu kéo vào phòng, còn chưa kịp phản ứng, thì thấy những nhân viến công tác và một người đàn ông trung niên có râu trong phòng lập tức đứng lên. Sau đó, tươi cười đi đến hào hỏi mẹ Chu và Tịch Mặc.

Sau khi họ chào hỏi xong, Hứa Thiện Ý cho rằng chính mình không còn chuyện gì, vừa định nói với người dì nhiệt tình lúc nãy buông tay mình ra.

Thì mẹ Chu đột nhiên đẩy cô về phía trước một chút, sau đó vui vẻ cười với người đàn ông trung niên có râu nói: “Đạo diễn Trương, nếu anh chưa chọn được người nào thích hợp, vậy thử cô bé này xem sao. Tôi cảm thấy rất thích cô bé này, tôi thấy cô bé có thể đảm nhiệm tốt vị trí nữ chính lần này.”

Bản thân mẹ Chu có một công ty và mấy nhà xưởng. Chuyên môn của bà là nghiên cứu về đồ uống. Mỗi khi có đồ uống mới cần quảng bá, bà sẽ đến công ty giải trí của cháu trai để tìm người chụp quảng cáo.

Mỗi lần, sau khi đạo diễn chọn người xong, bà sẽ đến kiểm tra.

Hôm nay bà đến cũng là để kiểm tra.

Không ngờ lại gặp được cô gái mà con trai bà thích.

Bây giờ không những đã gặp, mà cô bé này hình như cũng đến đây để thử vai nữ chính. Hơn nữa, bà còn rất đồng ý nếu cô bé này diễn vai nữ chính, vì thế mẹ Chu đương nhiên muốn đưa cơ hội này cho con dâu tương lai của mình rồi.

Lúc này đạo diễn Trương mới phát hiện cô gái nhỏ bên cạnh, ông nhìn kỹ cô bé này, khí chất không tồi, diện mạo xinh đẹp, dáng người cũng tốt, chỉ là không biết cô bé này có thể diễn được hay chỉ là bình hoa.

Bản thân Hứa Thiện Ý cũng khϊếp sợ, cô không thể tin được nhìn về phía người dì không quen biết ban nãy: “Dì, dì thật sự nghiêm túc sao?”

Không biết vì sao, Hứa Thiện Ý luôn cảm thấy người dì này nhiệt tình với cô quá mức khi chỉ mới gặp cô, nhưng lại không cảm thấy bà ấy có ác ý, Hứa Thiện Ý có chút thụ sủng nhược kinh*. Vô công bất thụ lộc**, cô chưa làm gì hết, mà dì này lại đối xử với cô tốt như vậy, cô không cảm thấy vui vẻ mà lại cảm thấy có chút sợ hãi, không dám dễ dàng tiếp nhận.

*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.

**Vô công bất thụ lộc: không có công thì không hưởng lợi. (hay hiểu đơn giản là có làm thì mới có ăn, không làm mà muốn có ăn thì ăn đầu b***, ăn c**).

“Tất nhiên là nghiêm túc rồi.” Mẹ Chu vô cùng vui vẻ: “Cháu đừng lo, cháu xem, có tổng giám đốc Tinh Thần ở đây, dì có thể lừa cháu à?”

Nói xong, mẹ Chu còn đem cháu trai tổng giám đốc 20 tuổi trông vô cùng oai phong lẫm liệt trong mắt người khác của mình ra làm chứng.

Tịch Mặc “...”

Lần đầu tiên thấy cô của mình như thế, anh ta đại khái cũng đoán được gì đó, anh ta thực sự không muốn để ý tới người cô đột nhiên trở nên nhiệt tình này của mình, nhưng lại sợ cô về nhà mách với ông nội, lúc đó người gặp phiền phức là anh ta.

Mọi người đều biết, Tịch gia có một người con gái là cô của anh ta, ai cũng đều sủng ái bà ấy. Cả đám người Chu gia kia, cũng không ai dám làm cô của anh ta không vui.

Tịch Mặc bất đắc dĩ đến trước mặt Hứa Thiện Ý, mặt không biểu cảm gì nói: “Tôi là tổng giám đốc của giải trí Tinh Thần, cô yên tâm đi, cô của tôi chỉ xem trọng khí chất của cô, cảm thấy cô thích hợp để quay quảng cáo này. Công ty chúng tôi sẽ kí một hợp đồng với cô, tôi sẽ không lừa cô, hại cô. Sau khi viết xong hợp đồng, cô có thể mang về nhà, tìm luật sư nếu không có vấn đề thì kí vào.”

Mẹ Chu ở bên cạnh gật đầu phụ họa: “Đúng đúng đúng.”

Đạo diễn Trương bên cạnh sờ mũi, ông ta còn chưa quyết định chọn cô bé này mà, sao chị Tịch với cháu trai chị ấy đã nói đến hợp đồng rồi?

Nhưng mà, quảng cáo này là của người ta, tiền cũng là người ta đầu tư, mỗi lần ông ta chọn người cuối cùng cũng là chị Tịch kiểm tra, chị ấy muốn chọn ai thì theo chị ấy vậy.

Mục đích Hứa Thiện Ý muốn làm diễn viên, chính là vì kiếm tiền.

Nghe thấy tổng giám đốc Tinh Thần nói vậy, cô không còn chần chừ nữa, sau đó đồng ý với bọn họ.

Vì thế, đạo diễn Trương cuối cùng cũng mở miệng, nói nên để Hứa Thiện Ý thử vai trước đã, ông ấy muốn xem Hứa Thiện Ý có năng lực như thế nào.

Nói ngắn gọn chính là muốn xem cô có kỹ năng diễn xuất hay không.

Tuy rằng lần này chỉ là quay quảng cáo, nhưng cũng yêu cầu phải có kỹ năng diễn xuất.

Mẹ Chu và Tịch Mặc nhìn nhau một cái, mẹ Chu lo lắng rằng con dâu tương lai của bà không có kỹ năng diễn xuất, có chút bất đắc dĩ, bà sợ chút nữa Hứa Thiện Ý diễn không được, sau đó xấu hổ thì sao bây giờ.

Nhưng nói cho cùng Tịch Mặc vẫn là thương nhân, lần này lười lại nghe cô mình nói, anh trực tiếp gật đầu đáp ứng với đạo diễn Trương.

Vì thế, đạo diễn Trương và mẹ Chu cùng với Tịch Mặc ngồi ở hàng ghế bên dưới nhìn Hứa Thiện Ý trên sân khâu, chuẩn bị nghe theo chỉ thị của đạo diễn bắt đầu diễn.

Còn chưa bắt đầu, mẹ Chu ở dưới kích động cổ vũ Hứa Thiện Ý: “Tiểu Thiện cố lên, cháu nhất định có thể, dì coi trọng cháu.”

Nhân viên công tác ở xung quanh đều nhìn Hứa Thiện Ý bằng ánh mắt hâm mộ, bọn họ vẫn thường gặp cô của tổng giám đốc đến đây nhưng chưa từng thấy bà ấy nhiệt tình như vậy bao giờ.

Đạo diễn Trương bị sự nhiệt tình của mẹ Chu làm nghi ngờ, không khỏi nhỏ giọng hỏi bà ấy: “Chị Tịch, cô gái nhỏ này là họ hàng của chị à?”

Mẹ Chu cười xán lạn: “Tạm thời thì chưa phải.”

Nhưng mà, rất nhanh thôi sẽ thành, không phải họ hàng mà là người thân.

Nhìn thấy vẻ mặt nhiệt tình của cô mình, Tịch Mặc có chút đau đầu, không khỏi nhỏ giọng nhắc nhở: “Cô, cô nói nhỏ thôi, với lại cô bình tĩnh một chút. Nếu không sẽ ảnh hưởng đến cô bé diễn đấy, cô ấy khẩn trương thì sẽ làm không tốt đâu.”

Sau khi nghe vậy mẹ Chu mới chậm rãi ngừng nghỉ xuống dưới.

Sau đó, đạo diễn Trương bắt đầu ra yêu cầu với Hứa Thiện Ý bảo cô diễn như những lời ông nói.

Hứa Thiện Ý chưa bao giờ học qua diễn xuất, nhưng từ khi xuyên vào thế giới này, từ đầu cô đã phải đóng vai mình là nguyên chủ, nên cô cũng biết giả bộ cảm xúc của người khác. Vì thế cô bắt đầu tự suy xét, sau đó diễn ra.

Đạo diễn Trương vốn ban đầu không coi trọng cô, nói cho cùng cô cũng chính là nhờ quan hệ để đi đường tắt.

Nhưng ngờ rằng, cô gái nhỏ này không những xinh đẹp, khí chất tốt, khi diễn tuy rằng hơi ngây ngô nhưng vẫn có phần thiên phú.

Mẹ Chu nhịn không được lấy điện thoại ra, quay trộm màn biểu diễn của Hứa Thiện Ý.

Sau khi quay xong, bà không kìm lòng được, lập tức gửi qua cho con trai, hơn nữa còn đắc ý nói: “Tiểu tử thúi, con đoán xem mẹ con đã gặp cô gái nhỏ này ở đâu?”