“Nói ra thì, sao nam chính lại coi nguyên chủ là bạch nguyệt quang vậy?”
“Nguyên chủ hồi 7 tuổi, sau khi nhìn thấy Hạ Ngưng Băng cứu Diệp Vũ Trạch khỏi bể bơi thì lập tức đi tìm người lớn giúp đỡ, cô ta chạy qua đó, kết quả Diệp Vũ Trạch tỉnh lại, tưởng nhầm là nguyên chủ cứu, mà nguyên chủ không phủ nhân.” 14601 nói xong thì yếu ớt bổ sung: “Sau khi Diệp Vũ Trạch biết chuyện thì không đếm xỉa tới nguyên chủ nữa.”
“Chậc chậc, thảm thật đấy.” Nhϊếp Hy Nhã day lông mày: “Đợi tới khi tôi sắp đá Diệp Vũ Trạch thì nói sự thật này cho anh ta trước, tác hợp cho anh ta và Hạ Ngưng Băng.”
“Ký chủ, làm phiền khiến Diệp Vũ Trạch yêu ký chủ trước đã.” 14601 lạnh lùng nhắc nhở.
“Ồ.” Nhϊếp Hy Nhã lập tức rút điện thoại ra tra baidu.
[Nữ chính làm sao theo đuổi nam chính?]
“Cái gì?” 14601 sốc: “Còn có thể như vậy à?”
“Sao không thể chứ, niềm vui và nỗi buồn của con người nối liền với nhau đấy.” Nhϊếp Hy Nhã nghiêm túc ghi chép.
“Trước tiên phải ngẫu nhiên gặp Diệp Vũ Trạch, sau đó trở thành bạn, cuối cùng trở thành bạn trai bạn gái.” Nhϊếp Hy Nhã gật đầu, hợp lý.
“Mười cảnh gặp ngẫu nhiên kinh điển: mua đồ ăn sáng, ngồi học, tặng quà, xem thi đấu rồi tặng nước, chơi game chung, gặp nhau trên đường… sêm sêm rồi, đủ dùng rồi!” Nhϊếp Hy Nhã lấy ra quyển nhật ký có khóa đã đặc biệt đi mua, rồi viết to bốn chữ “nhật ký công lược” ở trang đầu, sau đó ghi lại nội dung đã tra được trên baidu, chuẩn bị thực hiện.
*
Trên đường Diệp Vũ Trạch đi mua đồ ăn sáng, đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc, là tiếng lòng của Nhϊếp Hy Nhã.
Xem ra hai người phải cách nhau trong phạm vi nhất định thì mới có thể nghe được.
[Ngày nào Diệp Vũ Trạch cũng đến nhà ăn khu phía đông sao, chỉ có con đường này thôi nhỉ?]
“Phải, anh ta tới rồi.” 14601 có thể kiểm tra được thông tin của Diệp Vũ Trạch thì nhận thấy anh ở gần đây, nó lập tức nhắc nhở Nhϊếp Hy Nhã.
[Tới rồi à! Ngẫu nhiên gặp trên đường trong mười cảnh gặp kinh điển, bắt đầu!]
Vì thế, Diệp Vũ Trạch nhìn thấy Nhϊếp Hy Nhã vội vàng đi qua.
“Thật trùng hợp, Diệp Vũ Trạch, anh cũng tới mua đồ ăn sáng à?” Nhϊếp Hy Nhã nở nụ cười, vẻ mặt Diệp Vũ Trạch bình thường, không định trả lời.
“Tôi mua nhiều lắm, cho anh một phần này. Sữa đậu, trứng trà và tiểu long bao.” Nhϊếp Hy Nhã nói xong thì đưa đồ ăn sáng cô mua sẵn từ sớm, luôn ôm trong lòng do sợ lạnh tới trước mặt Diệp Vũ Trạch.
Diệp Vũ Trạch không muốn đếm xỉa, nhưng nhìn thấy khóa kéo hơi mở ra của Nhϊếp Hy Nhã, anh hỏi kiểu không chắc: “Vừa rồi cô ôm trong lòng à?”
“À, không phải đã sang thu rồi sao, thời tiết cũng lạnh, tôi sợ đồ ăn bị nguội.” Nhϊếp Hy Nhã không cảm thấy có vấn đề.
“Ừ.” Diệp Vũ Trạch nói xong thì cầm lấy đồ ăn sáng.
“Diệp Vũ Trạch, chúng ta có thể kết bạn wechat không? Anh gửi tôi thời khóa biểu của anh, tôi đưa đồ ăn sáng cho anh mỗi ngày. Cảm ơn anh hôm đó đã cứu tôi một mạng.” Nhϊếp Hy Nhã cười tươi.
[Toong rồi, đòi hỏi quá nhiều, sắp bị từ chối rồi.]
“Ký chủ, ta có thể kiếm thời khóa biểu của anh ta cho ký chủ.” 14601 muốn nói là xin wechat không phải là được rồi sao.
Khi hai người đang nghĩ Diệp Vũ Trạch chắc chắn sẽ từ chối, Diệp Vũ Trạch đã đưa ra mã QR.
Nhϊếp Hy Nhã sững người một lúc, Diệp Vũ Trạch thúc giục: “Cô không phải muốn xin wechat hay sao? Cô không quét mã à?”
“À à à!” Nhϊếp Hy Nhã lập tức kết bạn wechat.
*
Tạm biệt Diệp Vũ Trạch, Nhϊếp Hy Nhã lập tức cảm thấy đã hoàn thành hai nhiệm vụ một cách xuất sắc.
Tới lớp còn chưa học được nửa tiếng, điện thoại của Nhϊếp Hy Nhã rung lên, cô nhìn thấy là ảnh do Diệp Vũ Trạch gửi thì rất kinh ngạc, mở ra xem thì còn kinh ngạc hơn.
Thế mà là ảnh thời khóa biểu viết bằng tay.
Chữ của Diệp Vũ Trạch siêu tái tùy ý, nhưng lại rất ngay ngắn, toát lên khí thế mạnh mẽ.
“Đây là thời khóa biểu à? Rõ ràng là thiệp chữ mà.” Nhϊếp Hy Nhã nhỏ giọng lẩm bẩm, sau đó nhìn lại chữ mình viết thì càng bất lực.