Kiếp trước, cô không đề phòng bạn cùng phòng, kết quả bạn cùng pháp ăn cắp ý tưởng của cô, nhanh chóng tạo một tài khoản, nhanh chóng nổi tiếng ở trong trường. Sau này Nhϊếp Hy Nhã mới đổi sang hình thức livestream, đều bị ép tới bất lực, vậy nên ở kiếp này, cô phải lưu tâm hơn.
“Được.” Trì Huỳnh Vũ cảm thấy cho dù Nhϊếp Hy Nhã không nói với anh ta, nhưng thái độ của cô vẫn rất tốt, sẽ không khiến người khác cảm thấy khó chịu: “Có vấn đề gì, cô có thể tới tìm tôi, tôi và Vũ Trạch thân nhau, hai người… cái đó ấy… không cần khách sáo với tôi đâu!”
Tuy Nhϊếp Hy Nhã không biết “cái đó ấy” là gì, nhưng cô vẫn miễn cưỡng gật đầu, cô nhìn ra Trì Huỳnh Vũ có ý tốt.
Tiếng của Nhϊếp Hy Nhã và Trì Huỳnh Vũ không lớn, nhưng phòng học vốn rất yên tĩnh, Thượng Quan Triết cách không quá xa, anh ta nghe rất rõ.
*
Vì thế, vào thứ 7 khi Nhϊếp Hy Nhã tới tiệm bánh ngọt thứ nhất thì gặp Thượng Quan Triết đã đợi rất lâu.
Nhϊếp Hy Nhã muốn xoay người rời đi, nhưng lại cảm thấy cố tình quá nên cố mà đi vào tiệm bánh ngọt, trong lòng nghĩ có lẽ Thượng Quan Triết hẹn người khác, anh ta sẽ đi ngay thôi.
Tuy nhiên, khi Thượng Quan Triết xuất hiện ở trước mặt cô, Nhϊếp Hy Nhã tin chắc, người này tới tìm mình.
“Chào anh.” Nhϊếp Hy Nhã ngại ngùng nhìn Thượng Quan Triết, có hơi lo lắng có chuyện gì, dù sao ở kiếp này chính người này đã ép chết cô.
“Nhϊếp Hy Nhã, cô còn nhớ tôi không?” Thượng Quan Triết muốn hỏi từ lâu rồi, chỉ là mãi không có cơ hội, nhân cơ hội lần này, anh ta nhất định phải hỏi, ngộ nhỡ không còn cơ hội nữa.
“Tôi nên nhớ à?” Nhϊếp Hy Nhã hỏi ngược lại, sau đó cô lập tức hỏi hệ thống: “Thập Tứ, cứu ta, ta và Thượng Quan Triết quen biết hồi nào thế?”
“Bởi vì nữ chính mà quen biết.” 14601 cũng không hiểu hướng đi hiện nay: “Ký chủ, người là đá lót đường, truyện này thuộc thể loại hào môn thế gia, người chỉ xuất hiện ở mười chương đầu, về sau chỉ là hồi ức, được kể lại thông qua lời kể của nam chính. Ký chủ chào sân thì đá bạn trai, vào ngày khai giảng năm tư của nam chính một năm sau. Còn về phản diện, căn bản không nói hai người có dây dưa gì, chỉ nói ký chủ bắt nạt nữ chính, bị phản diện trả thù. Bây giờ ký chủ chưa bắt nạt nữ chính, sao phản diện lại tới tìm ký chủ chứ?”
“Ngươi nói nhiều như vậy, chốt lại ngươi cũng không biết tại sao ta lại gặp Thượng Quan Triết, còn bị anh ta hỏi câu, còn nhớ anh ta không đúng không?” Nhϊếp Hy Nhã rất chê bai.
“Ờm…” 14601 chột dạ không biết nói sao.
Haizz, cô vẫn phải dựa vào chính mình!
Nhϊếp Hy Nhã lập tức mỉm cười, nói: “Tôi không nhớ nữa, trước đây hai chúng ta có quen biết nhau hả?”
“Chúng ta từng gặp nhau lúc nhỏ.” Thượng Quan Triết có hơi thất bại: “Cô thật sự không nhớ tôi à?”
“Ừ, xin lỗi, chắc là ở bữa tiệc? Tôi không còn nhớ nữa.” Nhϊếp Hy Nhã chột dạ nói, nhưng khi cô nói xong lại ý thức được điều không đúng, nguyên chủ đâu được người nhà thích, sao có thể tới bữa tiệc chứ?
“Bỏ đi, cô không nhớ thì thôi.” Thượng Quan Triết có hơi thất vọng.
“Khả năng do quá nhỏ, hờ hờ…” Nhϊếp Hy Nhã dùng nụ cười che đậy sự xấu hổ, sau đó cô lập tức đổi chủ đề: “Anh đến đây làm gì thế, cuối tuần anh không về nhà à?”
“Hôm qua vô tình nghe thấy cô nói muốn tới tiệm bánh ngọt nên tôi tới thử, xem có thể gặp cô không, muốn hỏi cô còn nhớ tôi không.” Thượng Quan Triết nói xong thì có hơi ngại ngùng mà gãi đầu: “Có điều, cô không còn nhớ nữa.”
Nhϊếp Hy Nhã nhìn dáng vẻ thất vọng của Thượng Quan Triết, đầu cô nảy số, nếu cô và phản diện trở thành bạn, có phải sau này phản diện có thể tha cho cô một con đường sống hay không?
Nghĩ tới đây, Nhϊếp Hy Nhã đã nhìn thấy hy vọng sống, thế chẳng phải trừ chuyện công lược nam chính, cô lại có thêm một con đường, làm bạn với phản diện hay sao?!