Chương 6: Có Chút Bối Rối

Lúc Bạch Y Tịch trở về nhà, tình cờ nhìn thấy Phó Thời Hàn đứng ở cửa nhà cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, đi tới nhẹ nhàng đặt tay lên đầu cô, “Đi đâu? Che kín người như con mèo nhỏ vậy."

Tim Bạch Y Tịch đập thình thịch, thận trọng nói: "Cái đó, em đưa người đến bệnh viện, đây là máu của anh ấy, không phải của em."

"Ừ." Phó Thời Hàn hừ nhẹ một tiếng rồi quay người đi, lúc này, sự u ám trong mắt anh không thể che giấu được nữa, tính chiếm hữu trở thành một vòng xoáy, sâu thẳm khó hiểu.

Bạch Y Tịch không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng cô cảm thấy Phó Thời Hàn lúc ấy mang đến cho cô một loại cảm giác có chút nguy hiểm.

Đột nhiên nhận ra điều gì đó, anh luôn đợi cô quay lại? Trong thâm tâm cảm thấy hơi bối rối, xé viên kẹo ra ăn, rồi lại cất những thứ đó đi.

Ngày hôm sau, Bạch Y Tịch thấy Phó Thời Hàn ở cửa, hơi mím môi.

“Chào buổi sáng.” Phó Thời Hàn cười hỏi.

"Ừm, chào buổi sáng!" Bạch Y Tịch nhìn thấy Phó Thời Hàn trong lòng như sụp đổ, cô dậy sớm như vậy, tại sao đối phương cũng dậy sớm y chang cô?

"Hôm nay có hơi sớm, quán ăn sáng còn chưa mở, anh làm ít điểm tâm cho em." Phó Thời Hàn từ trong túi lấy ra một hộp sữa nóng đặt vào tay Bạch Y Tịch, sau đó đưa đồ ăn nhẹ đến miệng Bạch Y Tịch, Bạch Y Tịch theo bản năng lại mở miệng, đôi mắt đột nhiên sáng lên, lông mày cong lên.

Trong lòng Phó Thời Hàn tựa hồ bị một loại vị ngọt ngào bao bọc, khi đầu ngón tay chạm vào đầu lưỡi của cô gái, anh rùng mình như bị điện giật, đôi mắt hơi tối sầm.

"Anh cũng ăn đi!" Bạch Y Tịch nói.

“Ừ.” Phó Thời Hàn dùng đầu ngón tay vét vụn bánh trên môi Bạch Y Tịch, cho vào miệng, “rất ngọt.”

Bạch Y Tịch nhìn thấy động tác của đối phương, đầu óc choáng váng, có một tiếng nổ trong đầu.

"Phó, Phó Thời Hàn, sau này chúng ta tự đi học đi, hai người đi cùng nhau sẽ không tốt đâu." Bạch Y Tịch đau lòng, nam chính này không phải thích cô rồi chứ?

“Có ảnh hưởng gì?” Phó Thời Hàn hỏi, tựa hồ không hiểu cô đang nói gì.



Bạch Y Tịch nghi hoặc, lẽ nào không phải là thích mình sao? Vậy thì tốt, hành động vừa rồi thật sự rất mơ hồ, cô nói: "Sau này đừng dùng hành động thân mật như vậy nữa, đây là cho bạn gái của anh đấy, biết không?"

"Lúc nhỏ không phải đều như vậy sao? Tiểu Tịch, em nghĩ gì vậy?" Phó Thời Hàn biết, không thể quá gấp gáp.

"Đó là khi còn nhỏ, bây giờ lớn rồi, để không ảnh hưởng đến nữ nhân định mệnh của anh, chúng ta vẫn là đừng thân thiết như vậy, em đi trước đây." Bạch Y Tịch nói xong liền bỏ chạy.

Những suy nghĩ phức tạp hiện lên trong mắt Phó Thời Hàn, anh không hề quan tâm đến nữ nhân định mệnh gì đó, hiện tại anh chỉ biết mình bị cô mê hoặc, nhìn thấy cô liền muốn ôm hôn cô, ghì cô vào tận xương tủy, muốn cô là của anh.

Bạch Y Tịch không biết Phó Thời Hàn có nghe không, nhưng sau giờ học không gặp lại anh, cô thở phào nhẹ nhõm một chút.

Bữa tiệc ngày mốt cũng đến như đã hứa.

Bạch Y Tịch mặc một bộ váy màu xanh nhạt, đeo một chiếc mặt nạ màu xanh che nửa trên khuôn mặt, lộ ra một đôi mắt lạnh lùng lay động, ai cũng không nhận ra ai.

Bạch Y Tịch ngồi ở chỗ đồ ăn vặt, ăn đồ ăn vặt, uống chút rượu vang đỏ nhạt, ngắm nhìn các cô gái chàng trai khiêu vũ trên sàn nhảy, cảm thấy vô cùng thoải mái.

"Quá mệt!" Một giọng nói quen thuộc truyền vào tai, Bạch Y Tịch quay đầu lại, nhìn thấy Đường Thần ngồi bên cạnh, cầm lấy đồ ăn vặt trên tay cô.

“Học tỷ, sao tỷ không đi khiêu vũ?” Đường Thần nhai miếng snack trong miệng, có chút ngọt.

"Học trưởng, đây không phải là buổi dạ hội lớp 10 sao? Sao anh lại đến đây?" Bạch Y Tịch hơi khựng lại, hiện tại đối phương không nhận ra cô, hèn gì nói chuyện vui vẻ với cô như vậy.

“Hửm?” Đường Thần có chút kinh ngạc, mình nhất định rất nổi tiếng! Em ấy không biết mình là hội trưởng hội sinh viên đến đây tổ chức bữa tiệc này sao?

"Những thứ này đều là hội sinh viên bọn anh mua, em nói đó! Anh làm gì?" Đường Thần nhướng mày.

Bạch Y Tịch chợt nhớ tới trong tiểu thuyết nói Đường Thần là hội trưởng hội học sinh.

"Vậy tốt." Bạch Y Tịch nói xong, liền bắt đầu ăn, ý tứ rất rõ ràng, không muốn nói chuyện với anh, em muốn ăn.

Đường Thần nhìn Bạch Y Tịch đôi má phồng lên, trong lúc nhất thời, cùng người nào đó, quỷ tham ăn.



“Ăn nhiều đồ ngọt như vậy, không ngán sao?” Đường Thần hình như đang định nói chuyện với Bạch Y Tịch.

Bạch Y Tịch đầu ngón tay dừng lại một chút, trả lời: "Cũng được."

“Anh có một người bạn, cô ấy cũng giống em, rất thích ăn uống.” Đường Thần nhớ lại, “Khi còn nhỏ luôn kéo anh đi trộm đồ ăn, cuối cùng hai người bọn anh đánh nhau.”

Đường Thần cười nhẹ: "Rõ ràng đau muốn chết, nhưng cô ấy nói chút đau này đối với cô ấy không là gì cả."

Bạch Y Tịch sửng sốt một chút, chợt nhớ ra, không phải là do anh ép cô, nên mới kéo anh đi trộm bánh của nhà anh ăn sao?

Bạch Y Tịch có chút xấu hổ, dù sao cũng là trộm bánh hoa quả ngàn tầng nhà anh ăn, nhưng nó thực sự rất ngon! Xem ra Đường Thần cũng không ghét cô cho lắm, cô vui vẻ nghĩ, hay là nhờ anh nói dì Đường làm bánh hoa quả ngàn tầng, cô đã thèm lâu rồi.

"Đường Thần..." Bạch Y Tịch đang muốn nói ra thân phận của mình, chợt có một nam sinh chạy tới nói với Đường Thần: "Anh Thần, em nghe nói rồi, hôm nay Bạch Y Tịch mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, không buộc tóc, đeo mặt nạ màu xanh, em đã sắp xếp theo yêu cầu của anh, bỏ thuốc xổ vào cái bánh này, làm sao đưa cho cô ấy đây?”

Bạch Y Tịch đột nhiên nhìn bọn họ, cơ hồ là cùng lúc, Đường Thần và nam sinh cũng quay đầu lại.

"Thuốc xổ?" Giọng điệu của Bạch Y Tịch đột nhiên trở nên nham hiểm, gần như ngay sau đó, Đường Thần nhảy dựng lên, kinh ngạc nói: "Bạch Y Tịch! Tại sao em lại là một người phụ nữ không biết xấu hổ như vậy?"

“Đúng vậy, là em đó.” Bạch Y Tịch cởi mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt thanh tú, cười nói: “Muốn cho em uống thuốc xổ?”

Đường Thần ánh mắt né tránh, nói: "Ai bảo em lúc nhỏ bắt nạt anh?"

Bạch Y Tịch nghiến răng, kéo cổ áo Đường Thần, Đường Thần tức giận hét lên: "Làm gì! Không phải còn chưa uống sao?"

Bạch Y Tịch đẩy anh ra, đứng trước mặt anh, bình tĩnh nói: "Ở đây ít người, bây giờ chúng ta đánh một trận, xóa sạch những mối hận thù khi còn nhỏ, không cần đến làm phiền em nữa."

Đường Thần nghe được câu cuối liền không vui: "Anh tìm em, em có phải quá tự luyến rồi không."

"Đánh hay không đánh?" Bạch Y Tịch hét lớn.