Bạch Y Tịch quay lại, nhanh chóng gọi điện thoại cho chú Lâm trở về xem Phó Thời Hàn. Khi Bạch Y Tịch trở lại phòng mình thì máy tính truyền đến một tiếng leng keng, cô khẽ nhếch môi, gửi đến cũng nhanh thật.
Cô ném cặp sách lên giường, kéo ghế ngồi trước máy tính, bấm vào một tập tin bí mật rồi đeo tai nghe lên, bên trong tai nghe truyền đến một giọng nam trầm thấp: “Đối với mạng quốc tế cậu có làm được không? Phạm vi hoạt động của Anh Khắc liên quan đến rất nhiều quốc gia, IP ảo không xác định, chỉ cần nghe được một chút động tĩnh thì hắn cũng đã trốn thoát.”
“Ba ngày sau tôi sẽ cho cậu câu trả lời.” Bạch Y Tịch thong thả trả lời rồi cúp máy.
Phía bên kia Từ Cửu nghe được điện thoại báo máy bận vang lên bên tai, khóe miệng hơi nhếch lên nhưng cũng không có gì bất mãn, dù sao cũng đã được nhìn thấy kỹ thuật hack của đối phương, cô nói ba ngày, Từ Cửu vẫn sẽ tin tưởng cô. Chung quy thì năm đó ở nước ngoài, cũng dựa vào năng lực của chính bản thân mà cô đã bảo vệ văn kiện chặt chẽ của máy chủ mới ngăn chặn được cuộc tấn công mạng mạnh mẽ xảy ra. Lúc ấy hắn có tâm tư muốn bồi dưỡng nhân tài nhưng lại bị đối phương lấy lý do chưa đủ tuổi mà từ chối. Bạch Y Tịch nói cần ba ngày cũng rất đáng tin, dù sao khi ở nước ngoài cô cũng đã chú ý tin tức của Anh Khắc, cũng không có chuyện gì, chỉ là lúc ấy Bạch Y Tịch ở một quán cà phê nhỏ nước ngoài điện thoại bỗng nhiên tự động kết nối với một wifi lạ, sau đó thì 20 đồng duy nhất trong Wechat đã bị trộm mất. Sau khi Bạch Y Tịch phát hiện, liền dâng lên tâm huyết nghề nghiệp cũ, là hệ thống mạng đối ngoại sao? Cô liền thể hiện mình biết sáu thứ tiếng, luôn dõi theo mạng lưới của đối phương, sau khi lấy lại được tiền của mình thì hack luôn máy tính của đối phương.
Sau đó lại phát hiện tên Anh Khắc này đã chiếm đoạt trái phép hơn 100 triệu nhân dân tệ, làm cho Bạch Y Tịch ngứa tay muốn tóm lấy gã. Kiếp trước cô là chuyên gia bắt giữ những tội phạm mạng như vậy nên sau đó đã âm thầm theo dõi thông tin về Anh Khắc, bây giờ chính là lúc để bắt chúng. Bạch Y Tịch sẽ không thừa nhận bởi vì mình quên nên hiện giờ mới đột ngột ra lệnh bắt giữ.
Bên kia Mộ Hy Hy vừa chạy về đến căn chung cư mà mình thuê, đứng trước cửa phòng mình, cửa hơi mở, bên trong truyền ra tiếng hò reo của một đôi trai gái. Cô khẽ nhíu mày, đoán chừng em gái lại đem mấy tên đàn ông không đứng đắn về nhà.
“Phanh”, đột nhiên cánh cửa của căn phòng thuê bên cạnh phòng Mộ Hy Hy mở ra, một cái đầu tổ quạ màu xanh lâu ngày không chải chuốt xuất hiện, vẻ mặt cáu kỉnh, nhìn thấy Mộ Hy Hy liền hét lớn: “Mẹ nó, cô là đang quậy cái gì, không cho người khác ngủ, có còn là người không hả?”.
Mộ Hy Hy bị dọa giật bắn người, vội vàng nói xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi sẽ nói bọn họ giữ im lặng.”
Lâu Trạch đêm qua đi tiêu sái đến khuya, sáng ra mới chợp mắt được một xíu, thì mẹ nó, phòng cách vách lại vang lên tiếng la hét của đám trai gái, hắn đã phải nhẫn nhịn thật lâu, đang định đi gõ cửa, trùng hợp biết được người sống phòng bên cạnh vậy mà lại là Mộ Hy Hy, hắn có ấn tượng khá tốt với cô, không nghĩ cô gái sống cách vách nhìn qua thì là một cô gái trầm tính không ngờ lại có thể chơi điên cuồng như vậy.
Mộ Hy Hy phát hiện ánh mắt đánh giá có chút khác thường của đối phương khi nhìn mình, mặt liền đỏ bừng: “Em gái tôi bình thường hay rủ bạn về phòng, rất xin lỗi vì đã làm phiền tới anh.” Mộ Hy Hy cúi người xin lỗi, Lâu Trạch tự nhiên xấu hổ không biết nên nói gì, liền đóng sầm cửa lại.
Mộ Hy Hy mở cửa ra, phát hiện căn phòng nhỏ của mình bừa bãi toàn những vỏ chai rượu đã uống hết, ở giữa phòng là bếp đồ nướng, bên trên còn sót lại mấy miếng thịt cháy khét. Mùi bia rượu nồng nặc xông vào mũi, trên sô pha là mấy tên con trai say bất tỉnh nhân sự, sách vỡ của cô thì bị quăng bừa bộn dưới đất, xem ra cũng đã bị dẫm lên rất nhiều lần. Còn một đám người chưa say lắm thì đang ngồi xung quanh bàn học của cô mà ném xúc xắc, xoay chai rượu. “Em gái Khả Khả, em lại thua, chọn nói thật hay là thách”. Một tên con trai tóc vàng trong mắt nhuốm đầy hơi men, nhìn chằm chằm vào cô gái tóc tím ngồi đối diện, mặc quần áo bó sát, khoác bên ngoài là một cái áo khoác đinh tán. Mộ Khả Khả đôi mắt cũng nhiễm một tầng men rượu, kéo đầu đối phương tới sát mặt mình, đôi môi đỏ tươi mấp máy phả một hơi đầy mùi rượu vào mặt gã ta: “ Tôi chọn thách.” Tên con trai kia nhìn đường cong nữa kín nữa hở tuyệt đẹp của đối phương mà nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt tà ác nói: “Haha, vậy cô hãy cùng một người khác giới ở đây hôn môi.”
Mấy cô gái bên cạnh bắt đầu nhao nhao lên: “Hôn đi, hôn đi.” Mộ Khả Khả cười: “Vậy tôi chọn anh.”
“Được rồi!” Mộ Hy Hy bước nhanh tới kéo tên con trai đang định đè lên người Mộ Khả Khả ra. Gã ta bất ngờ bị kéo té ngã đập xuống đất, lửa giận bừng bừng hung hăng đứng lên túm lấy tóc Mộ Hy Hy, quăng cô lên sô pha: “Mẹ nó, mày là ai”. Nói xong còn định tiến tới tát cô thêm vài cái, Mộ Khả Khả thấy thế định ngăn cản nhưng rồi lại dừng lại, chầm chậm lên tiếng: “Cô ta, là chị của tôi, đừng đánh chết.” Nói xong thì bàn tay của gã kia cũng đã dừng trên mặt Mộ Hy Hy, lúc này cô cảm thấy tai mình ong ong cả lên, tên con trai kia đánh thêm mấy cái nữa mới chịu dừng, rồi hướng Mộ Khả Khả mà nói: “Cả chị gái mà cô cũng để cho tôi đánh, cô thật tàn nhẫn, nhưng lão tử thích.”
Mộ Hy Hy hơi đứng thẳng người dậy, trong mắt không còn một chút ánh sáng, tối đen một mảng, giống như đang rơi vào vực sâu vạn trượng. Cô nhìn về phía Mộ Khả Khả đang ngồi đối diện, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt như đang xem kịch hay, chậm rãi đưa tay ra, nói: “Đem chìa khóa phòng trả lại cho chị, em từ nay về sau đừng đến đây nữa.”
Mộ Khả Khả hơi sửng sốt liền ý thức được là Mộ Hy Hy muốn đuổi cô ra khỏi nhà nên lập tức trả lời một cách vô lại: “Tôi không đưa, tôi sẽ sống ở chỗ này của chị.”
Mộ Hy Hy nhìn Mộ Khả Khả, dù sao đây cũng chính là em gái của cô, môi hơi mấp máy nói: “Bây giờ em cũng đã học năm ba trung học cơ sở, đừng suốt ngày chơi chung với đám xã hội đen này nữa, hãy chuyên tâm mà học, nếu làm được thì em có thể ở lại.”
Mộ Khả Khả cáu kỉnh nói: “Tôi cũng không phải chị, học giỏi như vậy cũng chỉ là một kẻ ngốc mà thôi!”
“Vậy thì đem chìa khóa trả cho chị.” Mộ Hy Hy nói.
“Tôi không trả, xem chị làm sao lấy lại từ tay tôi.” Nói xong Mộ Khả Khả không muốn tiếp tục nói chuyện với Mộ Hy Hy liền đứng dậy cầm túi xách sau đó kéo tên con trai kia ra khỏi cửa: “Chúng ta tới hộp đêm chơi tiếp đi, ở đây nhìn thấy chị ta là lại thấy phiền.”
Mấy cô gái khác cũng kéo tay mấy tên con trai còn lại theo sau ra ngoài, Mộ Hy Hy hét lên với Mộ Khả Khả đang đi ra ngoài: “Mộ Khả Khả, hôm nay em lại muốn trốn học sao?”
“Đúng vậy thì sao.” Mộ Khả Khả cũng không quay đầu lại mà đi khỏi.
Mộ Hy Hy một mình đứng nhìn căn phòng bừa bộn, lúc nãy cô có bao nhiêu kiên cường mạnh mẽ thì bây giờ dường như đều tan biến hết, cô từ từ ngồi xổm xuống, dần dần phát ra tiếng khóc nức nở. Cô với em gái là hai đứa trẻ không cha không mẹ, từ nhỏ họ lớn lên cùng với bà ngoại, từ nhỏ Mộ Khả Khả cũng đã hay bắt nạt cô, thường xuyên xé bài tập về nhà của cô, nhưng cô vẫn luôn muốn làm tròn trách nhiệm của một người chị, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy rất mệt mỏi.