Chương 2: Một Vài Tình Yêu Thầm Lặng Nảy Mầm

Phó Thời Hàn tựa cằm vào cổ cô, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt xinh đẹp, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: “Đừng rời xa anh nữa.” Anh rất nhớ em.

Phó Thời Hàn thanh âm quá nhỏ, Bạch Y Tịch nghe không được anh đang nói gì, liền hỏi: "Anh nói gì? Chỗ nào không khỏe?" Phó Thời Hàn im lặng, Bạch Y Tịch vội đem anh đến bệnh viện, tiêm một mũi.

Người qua lại trong hành lang bệnh viện, người qua đường không khỏi liếc nhìn Bạch Y Tịch, bởi vì hai người đều có dung mạo cực kỳ nổi bật, Phó Thời Hàn ôm chặt eo cô không chịu buông ra, Y Tịch giãy giụa mấy lần, nhưng không thể đẩy ra được, cô thậm chí còn nghi ngờ liệu anh có cố ý hay không, khi còn nhỏ cô đã bị anh lừa rất nhiều lần, khiến cô rất xấu hổ, cô là một người có tâm hồn trưởng thành, là bị đứa nhỏ Phó Thời Hàn lừa, nghĩ đến thôi cũng thấy xấu hổ.

Rất nhanh, Bạch Y Tịch mệt mỏi ngủ thϊếp đi. Nhưng Phó Thời Hàn đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt sắc bén của anh không hề bối rối, khi anh nhìn cô gái, dịu dàng như gió xuân.

Đôi mắt anh cẩn thận theo dõi đường nét trên khuôn mặt cô, đôi lông mày thanh tú thật đáng yêu, làn da trắng sứ khiến anh gần như không thể kiềm chế được muốn cắn, ánh mắt anh dừng lại trên đôi môi xinh đẹp đó, đã nhiều năm, rất nhiều năm chưa được nếm thử qua.

Mắt anh hơi tối sầm lại, yết hầu di chuyển lên xuống, anh cúi người xuống, ôm lấy vòng eo thon gọn của cô áp nhẹ vào người anh, nhẹ nhàng áp môi mình lên môi cô, đôi môi mềm mại khiến đôi mắt anh lập tức đỏ sầm điên cuồng, anh, muốn nhiều hơn nữa.

"Ưm ~" Bạch Y Tịch nhẹ giọng lẩm bẩm, Phó Thời Hàn có chút sửng sốt, rời khỏi môi cô, đầu lưỡi chạm nhẹ vào đầu răng của mình, cười mỉm, vừa nhìn thấy cô liền không kiềm chế được bản thân, nhưng không thể dọa cô sợ.

Anh tựa đầu cô vào vai mình để cô ngủ thoải mái hơn.

Bệnh của anh không nghiêm trọng, tất cả mọi chuyện, chỉ là anh sắp xếp cẩn thận cho việc gặp cô mà thôi.

“Chú Lâm, phiền đến bệnh viện Thanh Hòa.” Phó Thời Hàn gọi điện thoại, chuyên tâm ôm cô ngủ.

Khi Bạch Y Tịch tỉnh dậy, thứ cô nhìn thấy là một làn da trắng và xương đòn hấp dẫn, mùi hương tươi mát của anh xộc vào mũi cô, Bạch Y Tịch sửng sốt một lúc, rồi lập tức tránh ra xa, Phó Thời Hàn cũng tỉnh dậy.

"Đây, đây là đâu?" Bạch Y Tịch vừa mới đứng dậy đã giật mình, rõ ràng là đang ở bệnh viện, nhưng giây tiếp theo lại ở trong một nơi giống như phòng ngủ, trên giường còn có Phó Thời Hàn!

Phó Thời Hàn quần áo lộn xộn nửa người đứng dậy, cười haha nói: "Tiểu Tịch, sau khi tiêm xong, anh thấy em ngủ say, không nỡ quấy rầy em, nên đành nhờ chú Lâm đưa chúng ta về nhà, đây là phòng của anh.”

Bạch Y Tịch: "Sao em lại ở trên giường của anh?"



"Còn không phải có người ôm chặt anh không buông sao." Phó Thời Hàn có chút buồn bã nhìn Bạch Y Tịch, nhìn thấy ánh mắt đó, Bạch Y Tịch có chút nghi hoặc, sau đó nói: "A? Thật sao, vậy ngại quá, ở đây làm phiền anh, nếu anh đã không sao, vậy em đi trước đây." Bạch Y Tịch thực sự không muốn dính líu quá nhiều đến nam chính, trong tiểu thuyết nam chính rất thích nữ chính, tính chiếm hữu cao, nữ chính Mộ Hy Hy thích thanh xuân vườn trường, hàng ngày theo đuổi bằng nhiều cách khác nhau, nhưng do thủ đoạn của nam chính, nữ chính phải lòng anh, Bạch Y Tịch không muốn phá hủy tình cảm của người khác.

"Ở lại ăn sáng đi! Anh bảo chú Lâm chuẩn bị hai phần rồi." Phó Thời Hàn nhẹ giọng nói: "Trong toilet có bàn chải đánh răng và kem đánh răng dự phòng, đi tắm trước đi!"

Bạch Y Tịch do dự một lúc, từ chối sẽ không tốt chút nào, cuối cùng cô cũng đồng ý.

Trên bàn ăn, Bạch Y Tịch nhìn bữa sáng thịnh soạn, không biết có phải là do cô tưởng tượng hay không, nhưng cô thích ăn nên nóng lòng muốn ăn, một lúc sau, mắt cô sáng lên, mọi suy nghĩ của cô đều bị vứt bỏ sang một bên.

Phó Thời Hàn nhìn Bạch Y Tịch phía đối diện, hai má đang phồng lên như một con chuột đồng nhỏ, khẩu vị dường như cũng tăng lên.

"Đúng rồi, Hàn không lạnh, bệnh của anh bây giờ sao rồi?" Bạch Y Tịch vui vẻ, trở nên gần gũi hơn.

“Ổn rồi.” Phó Thời Hàn nghe thấy lời hỏi thăm, đầu ngón tay hơi khựng lại “Bây giờ em thế nào rồi?”

"Em? Cùng mẹ ra nước ngoài ba năm, bây giờ trở về học cấp ba." Bạch Y Tịch nuốt sữa nói.

“Đúng vậy, ba năm không gặp rồi.” Phó Thế Hàn ăn uống tao nhã như quý tộc, đột nhiên giọng nói trở nên lạnh lùng: “Còn đi nhanh gọn như vậy.”

"Lúc đó đi vội!" Bạch Y Tịch đột nhiên cảm thấy không khí trầm xuống rất nhiều, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Phó Thời Hàn, cô gần như cắn phải lưỡi, mấy năm không gặp, khí thế tên gia hỏa này tăng lên rồi.

Bạch Y Tịch vội ăn cho xong, muốn nhanh rời đi, cô luôn có ảo giác đối phương muốn ăn thịt mình?

“Nhà này ở ngay cạnh nhà em, em có thể đến bất cứ lúc nào.” Phó Thời Hàn nói với Bạch Y Tịch đã chạy ra khỏi cửa.

Bạch Y Tịch tùy ý đồng ý, cô thực sự không muốn dính dáng quá nhiều đến các nhân vật trong sách, cho nên ba năm trước khi mẹ cô hỏi cô muốn cùng nhau ra nước ngoài hay ở nhà của dì Tạ cũng chính là nhà của mẹ nam chính , cô lựa chọn cùng mẹ ra nước ngoài, mặc dù nguyên tác nhân vật chính sống cùng nam chính, nhưng chẳng phải tất cả những vướng mắc yêu ghét đều do tuổi thơ gây ra sao? Cho nên tốt nhất là mau chóng thoát ra, Bạch Y Tịch không biết, mình muốn thoát ra cũng đã muộn, trước khi cô nhận ra mình đang ở trong một cuốn tiểu thuyết, một loại tình cảm nào đó đã âm thầm nảy mầm.

Phó Thời Hàn nhìn bóng lưng Bạch Y Tịch rời đi, ánh mắt khó hiểu, thỏ nhỏ luôn muốn tránh xa anh thì phải làm sao?