Chương 6: Kiểm toán mục

"......" Lục Dữu mở to mắt

Gọn gàng dứt khoát như vậy, có thực sự ổn không.

"Ta không ăn bữa tối là do Lưu ma ma sơ suất, ta tin rằng Lưu ma ma cũng cảm thấy áy náy, hẳn là sẽ không để ý đâu."

Lưu ma ma tức đến nỗi đầu sắp bốc khói.

Mu bàn tay bà ta đều đã rách nát, đau đến mức cả ngày không ăn được gì, hiện tại có chút thèm ăn, bữa tối còn bị Diệp Tê Trì cướp đi!

Bà ta cố chịu đựng thân thể run rẩy nói: "Vương phi có thể coi trọng đến đồ ăn của lão nô là vinh hạnh của lão nô."

Diệp Tê Trì cười thầm.

Muốn đấu với nàng?!

Nàng kêu Lục Dữu, "Còn thất thần ở đấy làm cái gì, nhanh chóng lấy đồ ăn về, để nguội sẽ không ngon đâu."

"Dạ vâng." Lục Dữu vội vàng tiến lên, đem một bàn đồ ăn cất vào giỏ.

Trong lòng thật là sảng đến không nhịn được.

Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày sẽ chứng kiến Lưu ma ma bị khi dễ như hiện tại.

Lục Dữu đi theo Diệp Tê Trì trở về.

Đồ ăn mĩ vị như vậy, từ khi gả theo đến Thần vương phủ, nàng còn chưa có ăn qua.

Lục Dữu hầu hạ Diệp Tê Trì dùng bữa, hai mắt đều đỏ hoe.

"Làm sao vậy? Đói bụng sao?" Diệp Tê Trì nhìn bộ dáng Lục Dữu, hỏi.

"Không phải." Lục Dữu lắc đầu, có chút khó chịu nói: " Vương phi gả cho Vương gia một năm, đây là lần đầu tiên được ăn một bữa thịnh soạn như vậy. Sau khi thành thân, Vương gia đều không có bước vào sân Vương phi một bước, cũng không biết Vương phi sống cuộc sống như thế nào."

Diệp Tê Trì một bên ăn, một bên nghe lục Dữu oán giận.

"Trước kia ở Thượng Thư phủ, liền tính Chu di nương dù không đối tốt với Vương phi, nhưng nàng cũng không giám bạc đãi Vương phi. Vốn tưởng rằng sau khi gả cho Vương gia, Vương phi sẽ sống tốt hơn, nhưng không ngờ rằng ngược lại càng ngày càng kém, một nô tỳ như Lưu ma ma liền có thể khi dễ lên đầu Vương phi..." Lục Dữu không khỏi nghẹn ngào ra tiếng, càng nói càng khó chịu.

Sau khi An Ninh xuyên đến cơ thể Diệp Tê Trì, tuy rằng là hai người nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận sâu sắc mọi thứ Diệp Tê Trì đã trải qua.

Nàng dỗ dành Lục Dữu, "Đừng khóc, về sau ai cũng đều không thể khi dễ Vương phi nhà ngươi được."

Hiện tại đã thay thế nàng, nàng liền sẽ hảo hảo giúp nàng sống sót!

Lục Dữu hai mắt đẫm lệ, mơ hồ nhìn Diệp Tê Trì, trên mặt mang theo vài phần trẻ con.

Lục Dữu bất quá mới 15 tuổi, ở hiện đại nàng thực sự vẫn là một đứa trẻ.

"Vương phi, người ở bên cạnh Vương gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Có lẽ nàng đã nhận ra sự thay đổi rất lớn của Diệp Tê Trì.

"Xảy ra chuyện gì không quan trọng, ngươi chỉ cần nhớ rõ, từ nay về sau chỉ có Vương phi của ngươi ức hϊếp người khác, ai cũng đều không thể ức hϊếp được Vương phi của ngươi nữa." Diệp Tê Trì kiên định nói.

Lục Dữu vẻ mặt mộng bức.

Nàng như thế nào cảm thấy, người trong miệng Vương phi nói chính là một người khác.

Sau bữa tối, Lục Dữu bồi Diệp Tê Trì đi dạo trong sân, Diệp Tê Trì cảm thụ được không gian chân thật xa lạ này, hít thở không khí xa lạ này, chung quy vẫn là cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được.

Nàng cùng Lục Dữu trò chuyện rất nhiều, mặc dù biết hết toàn bộ cốt truyện nhưng phép tắc ở đây vẫn cần Lục Dữu nói chuyện với nàng nhiều hơn nàng mới có thể thích ứng càng tốt.

Hai người đi loanh quanh mãi cho đến nửa đêm Diệp Tê Trì mới nằm xuống giường đi vào giấc ngủ.

Vừa nhắm mắt lại, khuôn mặt khó quên của Tiêu Cẩn Hành lại hiện lên.

Nàng lăn qua lăn lại.

Tiêu Cẩn Hành không phải hắn.

Hắn sẽ không làm vậy đối với mình!

......

Ngày hôm sau, Diệp Tê Trì ngủ đến tự nhiên mà tỉnh.

Nàng duỗi người, Lục Dữu bên cạnh giúp nàng rửa mặt, mặc y phục.

Ngồi trước bàn trang điểm nàng hài lòng ngắm nhìn dáng vẻ người trong gương.

"Vương phi, nửa tháng nữa là tới sinh thần lão gia, đến lúc đó không biết lão gia có nhờ người tới mời Vương gia cùng Vương phi về Thượng Thư phủ hay không?" Lục Dữu một bên giúp nàng trải đầu một bên nói chuyện.

Diệp Tê Trì nhớ lại cốt truyện, mặc dù lúc đầu Diệp Tê Trì đã chết, nhưng về sau Lễ Bộ thượng thư vẫn còn một số tình tiết, đặc biệt là nhi tử Lễ Bộ thượng thư Diệp Duẫn Nam, bởi vì hắn ta đến nhờ cậy Sở vương, kẻ thù không đội trời chung của Tiêu Cẩn Hành, cuối cùng dẫn tới việc xử tử toàn bộ Diệp gia!

Đối với Diệp Tê Trì mà nói, những người khác không quan trọng, nhưng Tần Mộng Hề mẫu thân thân sinh của Diệp Tê Trì là người thực sự đối tốt với nàng, không thể để bà ấy chết oan uổng được.

Diệp Tê Trì âm thầm nắm lấy một chút sự tình, Lục Dữu cũng trang điểm cho nàng song, đỡ nàng đi vào phòng chính.

Trong viện có nhiều thêm cái ba nha hoàn, là Lưu ma ma bên kia đưa người tới.

Bữa sáng cũng được chuẩn bị tốt đặt trong phòng chính.

Diệp Tê Trì nhìn đến đồ ăn sáng mày nhăn lại, "Trong viện ai chịu trách nghiệm về việc tính toán trong sân?"

Lục Dữu còn chưa lên tiếng.

Diệp Tê Trì đã nói: "Lại là Lưu ma ma có phải hay không."

"Đúng vậy, thưa Vương phi." Lục Dữu vội vàng đáp ứng.

"Ngươi." Diệp Tê Trì chỉ vào một trong ba nha hoàn, "Kêu Lưu ma ma đem sổ sách qua cho ta xem."

"Nô tỳ tuân lệnh."

Chỉ chốc lát sau, Lưu ma ma cũng đích thân tới.

"Thỉnh an Vương phi." Lưu ma ma hành lễ.

Diệp Tê Trì liếc mắt nhìn bà ta một cái, "Lưu ma ma như thế nào lại đích thân đến đây, vết thương trên tay đã đỡ hơn chút nào chưa? Tại sao lại không tu dưỡng bản thân cho thật tốt? Đến lúc đó Vương gia trách xuống dưới, cũng đừng nói bổn phi hà khắc với nô tỳ."

"Vương phi triệu kiến nô tỳ, chỉ cần nô tỳ còn thở một hơi liền nhất định sẽ tới, nếu là Vương gia yêu cầu thì cũng là như vậy." Lưu ma ma vẻ mặt trung thành.

"Nếu Lưu ma ma biết rõ đại cục như vậy, nên sự việc lần này ta cũng không nói nhiều." Diệp Tê Trì cười nhạt nói, "Nghe nói sổ sách trong viện đều là Lưu ma ma quản lý, gần đây bổn phi nhàn rỗi không có việc gì để làm, nên muốn nhìn một chút."

"Dạ vâng." Lưu ma ma đem sổ sách đưa cho An Ninh.

Trong lòng lại mang theo khinh thường.

Ai mà không biết đích nữ Lễ Bộ thượng thư Diệp Tê Trì không biết chữ, lại không hiểu quản lý sổ sách, lúc trước chính là Diệp Tê Trì quản lý sổ sách, về sau chưa từng thấy Diệp Tê Trì hỏi đến sổ sách nữa, điều này rõ ràng đã xác nhận tin đồn.

Bây giờ đột nhiên lại yêu cầu xem sổ sách, bất quá cũng chỉ là hư trương thanh thế.

Bà ta nhưng thật ra muốn xem Diệp Tê Trì lại muốn giở trò gì.

Diệp Tê Trì lấy sổ sách từ tay Lưu ma ma, nghiêm túc xem xét.

Lục Dữu cũng cúi cái đầu nhỏ của mình xuống xem, nhìn những con số dày đặc nàng hoàn toàn xem không hiểu.

Vương phi hẳn là cũng xem không hiểu đi?!

Vương phi trước kia ở Thượng Thư phủ bởi vì không thích đọc sách mà nhiều lần bị lão gia răn dạy, mặc dù bị bức mời tiên sinh học mấy năm, nhưng cuối cùng lại chẳng đạt được gì, ngay cả một bài thơ cũng không đọc được hoàn chỉnh. Lão gia dưới sự tức giận hoàn toàn từ bỏ, Vương phi cũng liền không còn chạm qua sách vở nữa.

Im lặng qua một hồi lâu.

Diệp Tê Trì đặt sổ sách xuống.

Lưu ma ma vẻ mặt thản nhiên, "Vương phi có thắc mắc gì không?" Giọng điệu tựa hồ mang theo trâm trọc.

Diệp Tê Trì cười mỉm, nàng lạnh lùng nói: "Lưu ma ma, ta vừa nhìn trướng mục* một tháng qua, ta muốn hỏi ngươi một chút. Ngươi trong vòng một ngày sửa chữa ba lần tường vây, một mảnh vải giá 1 lượng bạc, hai mảnh vải dệt giá 5 lượng bạc, ngươi nghĩ như thế nào."

*Mục ghi chép các số tiền tăng, giảm của một nhà buôn tuỳ theo số tiền thâu vào hay tiêu ra.

Lưu ma ma sắc mặt trắng bệch khi bị Diệp Tê Trì nói đến như vậy.

"Ta tính toán một chút, đánh giá từ doanh thu trong sổ sách của Lưu ma ma, ngươi mỗi tháng có thể bỏ túi 30 lạng bạc. Bằng cách này, ngươi một năm có thể có 360 lượng bạc, trong mười năm là có thể có 3600 lượng bạc...." Diệp Tê Trì hít hà một hơi nói: "Khó trách ta một ngày chỉ có thể ăn màn thầu chua."