Chương 5: Uống thuốc tránh thai

An Ninh xuất thân từ thế gia y học, từ khi sinh ra liền ngâm mình trong các loại dược, chỉ cần ngửi mùi là có thể biết được chén thuốc bên trong chính là cái gì. Nếu không phải tối qua di hương làm tâm trí hỗn độn, nàng cũng có thể ngửi được mùi của di hương trong giây lát.

Diệp Tê Trì nhận lấy thuốc, một ngụm uống xuống.

Chỉ cần không phải độc dược, nàng sẽ không cùng tên điên kia tranh cãi.

Huống chi.

Nàng cũng không có khả năng cùng Tiêu Cẩn Hành sinh hài tử.

Nếu hắn ta không đem thuốc lại đây, chính nàng cũng sẽ nghĩ cách lấy được thuốc tránh thai.

Chi bằng thuận theo Tiêu Cẩn Hành, như vậy cũng làm cẩu nam nhân không quan trọng việc đuổi theo gϊếŧ nàng, cũng cho nàng có cơ hội thở dốc.

Nhìn Diệp Tê Trì không chút do dự uống xong, Tiểu Ngũ khẽ thở phào nhẹ nhõm, hắn hành lễ cung kính nói, "Tiểu nhân liền không quấy rầy Vương phi nghỉ ngơi, tiểu nhân xin cáo lui."

Diệp Tê Trì gật đầu.

Tiểu Ngũ vội vàng liền mang theo người lui xuống.

Lục Dữu nhìn thân ảnh Tiểu Ngũ, tâm kích động nhịn không được bạo phát ra tới, "Vương phi, Vương gia đưa người lễ vật, còn cho người đưa canh dưỡng thân, Vương gia có phải hay không đối với người..."

"Đi ngủ đi." Diệp Tê Trì vỗ vỗ bả vai Lục Dữu.

Lục Dữu nhìn bộ dáng bình tĩnh quá mức của Vương phi.

Vương phi đây là làm sao vậy?

Chẳng lẽ sau khi ngủ với Vương gia liền...thoát thai hoán cốt?!

Viên phòng có thể có được loại lợi ích tốt như vậy?!

......

Uyển viện.

Tiêu Cẩn Hành ngồi trên xe lăn, Tiểu Ngũ trở về liền báo cáo, "Vương phi uống xong thuốc tránh thai."

"Nàng ta không làm ầm ĩ lên chứ?"

"Không có." Tiểu Ngũ cung kính nói, "Vương phi hẳn là không biết trong chén là thuốc tránh thai."

"Ân." Tiêu Cẩn Hành lên tiếng, tựa hồ cũng tự nhiên cảm thấy Diệp Tê Trì không có khả năng biết chén thuốc sẽ có vấn đề.

"Bất quá....."

Tiêu Cẩn Hành cau mày.

"Vương gia, nghe nói Vương phi làm tay Lưu ma ma bị phỏng." Tiểu Ngũ báo cáo.

"Thật sao?" Tiêu Cẩn Hành có chút kinh ngạc, nhưng cũng không có cảm xúc gì đặc biệt.

"Tiểu nhân lo lắng Vương phi sẽ bị Lưu ma ma trả thù...."

Một đạo ánh mắt lướt qua.

Tiểu Ngũ liền ngậm miệng.

Hắn cho rằng, Vương gia cùng Vương phi sẽ khác sau chuyện tối hôm qua.

Xem ra là hắn nghĩ nhiều.

E là cho dù đêm qua không bị Vương gia ám sát thì sau này Vương phi cũng không có cuộc sống dễ dàng.

....

Một nơi khác tại Nhã uyển.

Một giọng nói dễ nghe hỏi, "Thần vương phủ bên kia không có tin tức gì sao?"

"Thưa tiểu thư, sáng sớm nay đã sai người tới hỏi thăm, nhưng không có tin tức truyền về."

Nữ tử mày liễu hơi nhíu.

Ngày đó, chính là lúc này tin tức Thần Vương phi chết truyền đến, chẳng lẽ là nàng nhớ nhầm?!

"Có muốn lại sai người đi hỏi một chút." Nha hoàn hỏi.

"Không cần, chờ một chút đi."

"Đúng vậy."

.......

Diệp Tê trì một giấc ngủ đến trạng vạng.

Tối hôm qua bị Tiêu Cẩn Hành điên cuồng đối đãi như vậy, thân thể chung quy vẫn mệt mỏi, nếu không phải thể chất của chính mình, nàng cảm thấy hầu hết nữ nhân đều chịu không nổi đi.

Nàng di chuyển thân thể.

"Vương phi, người tỉnh rồi à?" Lục Dữu vẫn luôn ở bên cạnh hầu hạ.

"Tỉnh." Diệp Tê Trì đứng dậy.

Lục Dữu qua tới đỡ nàng.

"Có đồ ăn không? Ta đói quá." Diệp Tê Trì sờ sờ bụng.

Đã một ngày không ăn gì rồi.

"Nô tỳ đã sớm chuẩn bị, người thay xong quần áo là có thể dùng bữa."

"Ân." Diệp Tê Trì có chút cảm động.

Trước kia bên người nàng cũng có người chiếu cố nàng như vậy, nhưng....quên đi, không nhắc tới nữa.

Nàng được Lục Dữu hầu hạ rờ khỏi giường.

Nhìn thấy vài đĩa đồ ăn đơn giản đặt trên chiếc bàn gỗ trang nhã, nàng nháy mắt liền hết muốn ăn.

"Chỉ vậy thôi à?" Diệp Tê Trì hỏi.

"Ngày thường đều ăn như vậy." Lục Dữu tập mãi thành thói quen.

"Thức ăn là ai an bài?" Không cần nghĩ Diệp Tê Trì lại bị làm khó dễ.

"Lưu ma ma."

Diệp Tê Trì cười lạnh.

Lại là lão thái bà này.

Sắc mặt nàng trầm xuống, "Gọi Lưu ma ma tới đây!"

"Lưu ma ma tay bị thương, hiện tại gọi bà ấy tới đây sợ không tốt lắm, Lưu ma ma vẫn luôn được Vương gia coi trọng, nếu lúc này cùng Lưu ma ma nháo lên, Vương gia nhất định sẽ trách phạt Vương phi." Lục Dữu lo lắng nói.

Diệp Tê Trì cảm thấy Lục Dữu nói đúng.

Tiêu Cẩn Hành không chừng đang túm bím tóc của nàng.

Việc hôm nay làm Lưu ma ma bị phỏng tay còn có thể nói là Lưu ma ma hầu hạ không chu toàn, nên đáng bị trừng phạt, nàng đoán đây là lí do Lưu ma ma không dám làm ầm ĩ. Hiện tại nếu cưỡng bách Lưu ma ma bị thương đến, liền có chút *cầm lông tưởng lệnh tiễn!

* Cầm lông gà tưởng lệnh tiễn: chỉ bọn lòn cúi có chút quyền mà lên chân với người thường, còn nếu mà thật sự được cho quyền thò bọn này đúng là một loại hung thần cho người khác.

Nhìn bộ dáng của Vương phi, Lục Dữu còn tưởng rằng nàng đã thoả hiệp, tính toán hầu hạ nàng dùng bữa, lại nghe nàng nói, "Chúng ta đi gặp bà ta!"

"......"

Lục Dữu căng da đầu đi theo Diệp Tê Trì tới sân Lưu ma ma.

Tiểu viện tử còn tốt hơn nơi nàng ở, Diệp Tê Trì hít một hơi.

Nàng đi nhanh vào trong.

Giờ phút này Lưu ma ma đang chuẩn bị dùng bữa .

Mấu chốt là còn có ba tỳ nữ hầu hạ bà ta.

Lưu ma ma có chút giật mình khi nhìn thấy Diệp Tê Trì đột nhiên xuất hiện.

Chưa kể chủ tử bình thường sẽ không đến phòng nô tài, Diệp Tê Trì cũng sẽ không bao giờ dám chủ động bước vào sân của bà ta.

Lưu ma ma nhìn thấy Diệp Tê Trì giờ khắc này còn có chút kinh hãi.

Bà ta vẫn còn sợ hãi trước sự việc bị nàng làm phỏng, nhưng tất nhiên sau đó bà ta nghĩ đến việc trả thù nhiều hơn.

"Tại sao Vương phi lại đến tiểu viện nô tỳ? Địa phương tồi tàn như vậy sợ là làm tổn hại đến thân phận Vương phi." Lưu ma ma khiêm tốn nói.

"Tồi tàn sao?" Diệp Tê Trì nhìn quanh, "Còn tốt hơn nơi ta ở, xem ra Vương gia đối với ngươi không tệ lắm."

"Vương gia đối với nô tỳ quả thực tốt, dù sao nô tỳ là do Hoàng Hậu nương nương ban cấp cho Vương gia." Ý nhắc nhở Diệp Tê Trì chú ý đến thân phận của mình.

Bà ta là người của Hoàng Hậu, không thể bị một Vương phi không được sủng ái làm phiền.

"Khó trách Lưu ma ma có thể có ba nô tỳ hầu hạ, bổn phi cũng chỉ có một người." Diệp Tê Trì nhìn như bình đạm nói, "Lần sau gặp Hoàng Hậu nương nương, ta nhất định phải cẩn thận nói cho Hoàng Hậu biết mối quan hệ giữa Vương gia và Lưu ma ma rốt cuộc có bao nhiêu tốt."

Lưu ma ma vừa nghe lời này sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Bà ta dù có được ưu ái đến đâu, một cái nô tài cũng không có khả năng có người phục vụ.

Bà ta liếc mắt một cái, nhanh chóng khiến ba nô tỳ xung quanh lui xuống.

"Vương phi nói quá lời, hôm nay lão nô bị phỏng nước sôi, ăn uống không tiện, ba tiểu nha đầu thấy ta là một lão thái bà đáng thương nên mới tới giúp ta mà thôi."

"Nếu là tới đây để đặc biệt hầu hạ ma ma, ta đây cũng không cần làm gì cả. Sau khi ba tiểu nha đầu chiếu cố ngươi song, liền cho các nàng tới viện ta hầu hạ ta." Diệp Tê Trì không khách khí nói.

Lưu ma ma *ăn ngậm bồ hòn.

*Ăn ngậm bồ hòn: nhẫn nhục chịu đựng cay đắng.

Vương phi muốn nô tỳ hầu hạ là đương nhiên , đặc biệt là nô tỳ nhàn rỗi.

"Hơn nữa nghe nói Lưu ma ma an bài bữa ăn cho ta, Lưu ma ma là cảm thấy ta thích ăn chay sao?" Diệp Tê Trì nhìn thức ăn phong phú trước mặt Lưu ma ma cười lạnh.

"Nô tỳ không biết Vương phi đang nói gì, nô tỳ sắp xếp cho Vương phi đều là những thức ăn tốt nhất." Lưu ma ma đương nhiên sẽ không thừa nhận là mình làm.

"Vậy có nghĩa là hạ nhân ở giữa giành chỗ tốt."

"Nô tỳ nhất định sẽ điều tra cẩn thận và cho Vương phi một lời giải thích." Lưu ma ma vội vàng nói.

Trong lòng bà ta có chút châm chọc, bà còn tưởng rằng Diệp Tê Trì đã thay đổi, nhưng không ngờ nàng vẫn dễ lừa như vậy.

"Vậy giao cho ngươi." Diệp Tê Trì gật đầu, lại nhìn thoáng qua đồ ăn trên bàn, phân phó, "Bổn phi đói bụng. Lục Dữu, bữa ăn của Lưu ma ma khá hợp khẩu vị của ta, mang về đi."