Chương 49: Chữa bệnh cho Vương gia tàn tật

Diệp Tê Trì ở bên ngoài tẩm điện chờ Tiêu Cẩn Hành.

Một hồi lâu sau.

Tiêu Cẩn Hành mặc một bộ y phục màu trắng, sắc mặt đen như than bị Tiểu Ngũ từ sau tấm bình phong đẩy ra ngoài.

"Đây là Bạch Mặc Uyển đưa cho ngươi?" Diệp Tê Trì giơ chiếc túi thơm trên tay.

Tiêu Cẩn Hành tức giận, nói, "Ai cho phép ngươi động vào! Đưa cho ta!"

"Ai hiếm lạ thứ đồ này!" Diệp Tê Trì trả lại cho Tiêu Cẩn Hành.

Đây hẳn là tín vật đính ước của hai bọn họ, nếu nàng đoán không lầm thì sau cung yến đêm đó Bạch Mặc Uyển đã đưa cho hắn.

Nói cách khác thời điểm nàng bị người ám sát, cẩu Vương gia này lại đang nói chuyện yêu đương.

Không tức giận.

Diệp Tê Trì nói với chính mình, không nên chấp nhặt Tiêu Cẩn Hành.

Dù sao sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ quên nhau.

Không đáng vì một tên râu ria mà làm tổn hại đến thân thể chính mình.

"Ngươi còn không đi?!" Tiêu Cẩn Hành đem túi thơm cẩn thận bỏ vào trong lòng ngực, lạnh lùng nói với Diệp Tê Trì.

"Đầu nếp của ta đâu?" Diệp Tê Trì hỏi.

Tiêu Cẩn Hành không nói gì.

"Đem đầu bếp trả lại cho ta." Diệp Tê Trì kiên quyết nói.

"Đuổi đi rồi." Tiêu Cẩn Hành lạnh lùng ném ra ba chữ.

Một khắc kia Diệp Tê Trì thật sự nhịn không nổi nữa, lớn tiếng nói, "Ngươi bị bệnh à!"

Tiêu Cẩn Hành lạnh lùng nhìn Diệp Tê Trì.

"Đầu bếp của ta trêu chọc ngươi, ngươi liền đuổi hắn ra ngoài sao?!" Diệp Tê Trì thật sự lý giải không nổi lời tên điên này nói, quả thực là bệnh tâm thần.

"Bổn vương muốn đuổi một cái nô tài đi, còn cần lý do sao?!" Tiêu Cẩn Hành khí thế bức người.

Chính là bộ dáng chết không nhận sai.

Diệp Tê Trì cố gắng giữ bình tĩnh.

Không thể đánh lộn với Tiêu Cẩn Hành.

Nàng có thể đáng thắng được tên tàn tật này, nhưng không có khả năng đánh thắng Tiểu Ngũ.

Nàng tức giận đến mức khó thở, nàng hít sâu một hơi, sau đó bình tĩnh mở miệng, "Cho nên ý của Vương gia là, về sau thần thϊếp liền cùng Vương gia cùng nhau dùng bữa phải không?"

"Mơ tưởng!" Tiêu Cẩn Hành cự tuyệt.

"Vương gia là muốn bỏ đói ta sao?" Diệp Tê Trì kết luận.

Tiêu Cẩn Hành nhấp môi, không giải thích.

"Một khi đã như vậy, thần thϊếp liền cáo lui." Diệp Tê Trì hành lễ.

Diệp Tê Trì đột nhiên thành thật như vậy, làm Tiêu Cẩn Hành không khỏi nhăn chặt mày.

Nữ nhân này dễ dàng từ bỏ như vậy, làm hắn như thế nào đi nữa cũng cảm thấy rất khó tin.

Tiêu Cẩn Hành mang theo ánh mắt cảnh giác nhìn bóng dáng Diệp Tê Tri rời đi.

Quả nhiên.

Diệp Tê Trì chưa đi được mấy bước thì dừng lại, "Thần thϊếp vốn là tính toán tới trị liệu chân tật cho Vương gia, xem ra là thần thϊếp tự mình đa tình."

Tiêu Cẩn Hành hai mắt nheo lại.

"Vương gia nói ngày mai là kỳ hạn cuối cùng giao dịch cùng thần thϊếp, cũng không biết thần thϊếp còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai hay không. Đáng tiếc, thần thϊếp hôm nay vừa đi đến y quán mua một bộ ngân châm thượng đẳng, chỉ có thể coi như sắt vụn mà bán đi." Diệp Tê Trì lẩm bẩm mở miệng.

Tiêu Cẩn Hành như cũ thờ ơ.

Diệp Tê Trì cắn răng, xoay người rời đi.

"Đứng lại!" Tiêu Cẩn Hành đột nhiên mở miệng.

Diệp Tê Trì mỉm cười.

Nàng quay đầu lai, vẻ mặt đơn thuần hỏi, "Vương gia còn gì phân phó sao?"

"Tiểu Ngũ." Tiêu Cẩn Hành ra lệnh, "Chuẩn bị bữa tối."

"Vâng, thưa Vương gia." Tiểu Ngũ vội vàng rời đi.

Diệp Tê Trì thực hiện được ý đồ, tươi cười không chút nào che dấu, "Tạ Vương gia không gϊếŧ chi ân!"

Không để nàng chết đói, cũng là ân điển.

Tiêu Cẩn Hành sắc mặt âm trầm không để ý đến Diệp Tê Trì, hắn đẩy xe lăn, đi đến một bên trường kỉ.

Diệp Tê Trì cũng không để bụng thái độ của Tiêu Cẩn Hành đối với nàng, nàng thản nhiên tự đắc ở tẩm điện đi tới đi lui.

Đương nhiên Lục Dữu không dám đi loạn.

Nàng hiện tại thậm chí còn sợ không cẩn thận một chút, Vương gia cùng Vương phi lại tiếp tục gây rối.

Nàng vẫn là an tĩnh cầu nguyện, cầu nguyện bọn họ bình an không xảy ra chuyện gì.

Một nén nhan qua đi.

Tiểu Ngũ sai người hầu mang bữa tối đến.

Diệp Tê Trì rõ ràng là đói bụng, ăn đến có chút thô lỗ.

Tiêu Cẩn Hành nhìn bộ dáng màng dùng bữa, mày đều nhăn chặt.

Nữ nhân này ăn cơm nửa điểm bộ dáng đều không có, có tiểu thư khuê các nào sẽ ăn giống như nàng, ăn một bữa cơm quai hàm đều phồng lên.

Nhưng thật ra.....

Yết hầu Tiêu Cẩn Hành có chút dao động.

Đêm nay bởi vì đầu bếp làm đồ ăn quá khó nuốt, cho nên hắn cơ hồ không ăn.

Thấy Diệp Tê Trì ăn ngon đến như vậy......

Tiêu Cẩn Hành nhẫn nhịn quay mặt đi.

"Vương phi, người ăn chậm một chút, cẩn thận lại nghẹn." Lục Dữu ở bên cạnh hầu hạ, vội vàng nhặc nhở nàng.

Nàng đều đã nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của Vương gia, giờ phút này nàng thậm chí còn không buồn nhìn lại Vương phi một cái.

Vương phi không thể chú ý hình tượng của mình sao?!

"Ta không ăn nhanh, ngươi như thế nào ăn." Diệp Tê Trì nuốt xuống một miệng đồ ăn.

Ở chỗ Tiêu Cẩn Hành, Lục Dữu tự nhiên là không thể cùng nàng dùng bữa, điều này không hợp quy củ, cẩu Vương gia này khẳng định lại tra nàng.

Nàng chỉ có thể ăn thật nhanh, để Lục Dữu còn có thể dùng bữa.

"Vương phi." Lục Dữu lập tức cảm đỗng.

Vương phi cư nhiên vì nàng, cho nên cũng liền không thèm để ý đến Vương gia.

Nàng nhất định, thề sống chết phụng dưỡng Vương phi.

Diệp Tê Trì nhanh chóng ăn xong.

Nàng nói với Tiểu Ngũ, "Phiền toái ngươi mang Lục Dữu đi xuống dùng bữa tối."

Tiểu Ngũ tự nhiên là nghe lời Tiêu Cẩn Hành.

Sau khi Tiêu Cẩn Hành hơi gật gật đầu, Tiểu Ngũ mới mở miệng nói, "Tiểu nhân tuân mệnh, Lục Dữu cô nương, mời bên này."

Lục Dữu đi theo Tiểu Ngũ rời đi.

Lúc rời đi còn không quên cấp Vương phi một ánh mắt, làm nàng nhất định không được xúc phạm Vương gia.

Diệp Tê Trì phớt lờ.

Nàng đi thẳng tới chỗ Tiêu Cẩn Hành, nói, "Cởi ra."

Tiêu Cẩn Hành xanh mặt, "Diệp Tê Trì, ngươi có thể tử tế một chút được hay không!"

"Ngươi không cởϊ qυầи, ta như thế nào bắt mạch. Không bắt mạch ta làm sao biết được tình huống chân của ngươi hiện tại?" Diệp Tê Trì không thể hiểu được.

Tiêu Cẩn Hành nhẫn nhịn, ra lệnh nói, "Giúp ta thay y phục."

"........"

Diệp Tê Trì giúp Tiêu Cẩn Hành cởϊ qυầи, sau đó đỡ hắn nắm lên trên trường kỷ.

Nàng ngồi xuống bên cạnh người Tiêu Cẩn Hành, bắt đầu nghiêm túc chuẩn đoán cẩn thận tình trạng hai chân hắn.

Bởi vì đã nhiều năm không sử dụng hai chân, nên đôi chân gầy ốm đến mức cơ hồ cũng chỉ dư lại xương cốt, nhìn qua còn có chút dữ tợn.

Diệp Tê Trì sờ sờ.

Cũng may, xương vẫn đang phát triển, chỉ là phần mềm bị tổn thương làm hai chân mất đi tri giác.

Chỉ cần không có hoại tử xương thì không phải vấn đề lớn.

Diệp Tê Trì hiểu được đại khái tình huống.

Nàng bắt đầu đυ.ng vào chân Tiêu Cẩn Hành từng chút một, "Ngươi có cảm giác không?"

"Không có." Tiêu Cẩn Hành lạnh giọng.

"Ở đây thì sao?"

"Không có."

"Ở đây."

"Không có."

"Vậy nơi này thì sao....."

"Diệp Tê Trì, ngươi đang chạm vào nơi nào!" Tiêu Cẩn Hành đột nhiên rống to.

Làm Diệp Tê Trì sợ tới mức giật mình một cái.

Nàng nghiêm túc chữa bệnh, thứ này lại cho rằng nàng làm gì?!

Diệp Tê Trì Tức giận nói, "Ta dù sao cũng phải xác định ngươi rốt cuộc bị thương ở đâu mới có thể kê đơn thuốc phù hợp!"

"Thương hay không thương ngươi không phải nên biết sao?" Tiêu Cẩn Hành nghiến răng nghiến lợi nói.

Diệp Tê Trì dừng lại, đột nhiên mỉm cười.

Nàng nói, "Ta hiện tại sẽ châm cứu cho ngươi, đừng cử động."

Tiêu Cẩn Hành ngầm đồng ý.

Diệp Tê Trì lấy ra ngân châm, xác định đúng huyệt vị sau đó từng bước từng bước ghim kim xuống.

Thời gian có chút dài.

"Còn bao nhiêu lâu." Tiêu Cẩn Hành có chút không kiên nhẫn hỏi.

"Đừng thúc dục." Diệp Tê Trì khẩu khí không tốt.

Cuộc đời này ghét nhất loại bệnh nhân không phối hợp.