Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Xuyên Sách, Nữ Phụ Phải Vật Lộn Mỗi Ngày Để Sống Sót

Chương 39: Thổ lộ tâm ý, tiếp tục ám sát!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lưu Ly đẩy Tiêu Cẩn Hành rời đi.

Nơi xa.

Một nữ tử mặc bạch y đang đứng chờ.

Liếc mắt một cái Tiêu Cẩn Hành liền biết bóng dáng xinh đẹp đó là ai.

Lưu Ly vội vàng cười nói, "Thái Hoàng Thái Hậu cũng nhớ Bạch cô nương, cho nên cũng liền kêu Bạch cô nương tới tẩm cung."

"Ân." Tiêu Cẩn Hành gật đầu, khoé miệng khẽ nhếch.

Bạch Mặc Uyển nhìn thấy Tiêu Cẩn Hành cũng doanh doanh mỉm cười.

Nàng bước tới trước mặt Tiêu Cẩn Hành, thanh âm ôn nhu kêu hắn, "Cẩn Hành ca ca."

"Uyển nhi." Tiêu Cẩn Hành đáp.

"Để ta." Bạch Mặc Uyển nói với Lưu Ly.

"Dạ."

Lưu Ly nhanh chóng buông tay cầm xe lăn, quy củ lui xuống hai bước, vừa đi về phía trước vừa duy trì khoảng cách nhất định đối với hai người ở phía sau.

Đêm khuya an tĩnh.

Ban đêm dưới ánh trăng sáng ngời hoàng cung đẹp như một bức hoạ.

Hai thân ảnh, phảng phất như là thần tiên, đẹp không sao tả xiết.

"Cẩn Hành ca ca, huynh không có gì muốn hỏi muội sao?" Bạch Mặc Uyển chủ động mở miệng.

Tiêu Cẩn Hành thân thể căng chặt.

Ái nhân trong lòng đứng ở trước mặt ai cũng sẽ chân tay luống cuống.

"Huynh không muốn hỏi xem, vì sao muội lại cự tuyệt hôn sự với Tiêu Cẩn Thận sao?" Bạch Mặc Uyển thẳng thắn nói.

"Không biết, vì sao?" Tiêu Cẩn Hành nói, âm thanh trầm thấp mang theo chút đè nén.

"Muội vẫn luôn cho rằng muội thích Sở vương, Sở vương trước đó cũng nói cho muội biết, Hoàng Thượng sẽ chỉ hôn muội trước mặt mọi người, muội cũng đã đáp ứng." Bạch Mặc Uyển chậm rãi kể lại.

Tiêu Cẩn Hành vô thức nắm chặt tay.

"Nhưng sau khi đáp ứng muội lại cảm thấy hối hận." Bạch Mặc Uyển dừng lại bước chân, nàng đi đến trước mắt Tiêu Cẩn Hành.

Dưới ánh trăng, dung nhan tuyệt sắc kinh thành của Tiêu Cẩn Hành làm trong lòng nàng không khỏi nổi đầy gợn sóng.

Nàng nói: "Muội mới phát hiện, người mà muội vẫn luôn tâm duyệt là Cẩn Hành ca ca."

Lời thổ lộ không chút nào che giấu, làm trong mắt Tiêu Cẩn Hành hiện lên một tia kinh ngạc.

Hắn không nghĩ tới Bạch Mặc Uyển sẽ yêu hắn! Hắn là người tàn tật, nơi nào có thể so sánh được với Tiêu Cẩn Thanh.

"Nhưng Bạch gia không dám đắc tội Sở vương, càng không dám đắc tội Hoàng Thượng, chỉ có thể lấy lý do đi theo phụ thân đến biên quan để cự tuyệt hôn sự này." Bạch Mặc Uyển giải thích, "Cho nên muội sẽ theo phụ thân rời khỏi Tầm Thành ít nhất một năm, một năm này huynh chờ ta sao?"

Yết hầu Tiêu Cẩn Hành dao động.

Sâu trong lòng, cũng bởi vì kích động mà thân thể có chút run rẩy.

"Hôm nay muội nhìn thấy thê tử huynh, Diệp Tê Trì. Nàng ấy khác với những gì muội nghĩ, ban đầu muội cho rằng Diệp Tê Trì chỉ là người có chút diện mạo mà thôi, lại không nghĩ rằng nàng lại thông minh như vậy ....."

"Ta sẽ chờ muội." Tiêu Cẩn Hành không đợi Bạch Mặc Uyển nói hết lời, cuối cùng nặng nề hứa hẹn, "Bao lâu đều chờ."

Trong lòng Bạch Mặc Uyển vui sướиɠ.

Nàng biết Tiêu Cẩn Hành không có khả năng thích Diệp Tê Trì.

Nếu không phải lúc trước nàng nói với Tiêu Cẩn Hành người nàng thích là Tiêu Cẩn Thận, thì Tiêu Cẩn Hành tuyệt đối sẽ không có khả năng cưới Diệp Tê Trì.

Hơn nữa cưới Diệp Tê Trì là bởi vì huyết mạch xa xôi, Diệp Tê Trì lại có diện mạo tượng tự nàng.

Tiêu Cẩn Hành chỉ là đem Diệp Tê Trì trở thành thế thân của nàng mà thôi.

"Vậy Diệp Tê Trì..... Huynh tính làm gì bây giờ?" Bạch Mặc Uyển cẩn thật hỏi, "Cha mẹ muội, hẳn là sẽ không đồng ý cho muội làm thϊếp."

"Ta cũng sẽ không đồng ý." Tiêu Cẩn Hành trả lời.

"Nhưng mà muội cảm thấy Diệp Tê Trì hẳn là thích huynh. Nàng liều mình cứu huynh như vậy, huynh lại phụ nàng ấy như thế liệu có ổn không?" Sau khi phát hiện tâm ý của Tiêu Cẩn Hành, Bạch Mặc Uyển có chút đồng tình với Diệp Tê Trì.

"Huynh sẽ xử lý tốt Diệp Tê Trì." Tiêu Cẩn Hành ánh mắt hiện lên một tia sát ý.

Bạch Mặc Uyển gật đầu không hỏi thêm câu nào nữa.

Nàng tin tưởng Tiêu Cẩn Hành, càng tin tưởng tình cảm của Tiêu Cẩn Hành dành cho nàng.

Bạch Mặc Uyển từ bên trong ống tay áo lấy ra một cái túi thơm.

Tiêu Cẩn Hành nhìn nàng.

"Muội tự làm, làm không tốt huynh đừng ghét bỏ. Nương muội nói, từ nhỏ đến lớn muội chỉ biết đi theo đi theo phụ thân giơ đao múa kiếm. Nữ hồng muội không rành lắm, về sau hẳn là sẽ không có ai muốn cưới muội." Bạch Mặc Uyển mỉm cười nói.

"Huynh không chê." Tiêu Cẩn Hành không phải là một người nói nhiều.

Hắn sẽ không nói những lời ngon tiếng ngọt, nhưng giờ phút này lại làm Bạch Mặc Uyển rung động.

Lúc trước nàng tin lời ma quỷ của Tiêu Cẩn Thanh mới có thể rơi vào kết cục thảm thiết như vậy.

"Huynh có thể luôn mang theo bên người sao?" Bạch Mặc Uyển đưa đưa túi thơm cho Tiêu Cẩn Hành.

"Ân." Tiêu Cẩn Hành đem túi thơm gắt gao nắm trong tay, gật đầu đáp ứng.

Đáy mắt hiện rõ ràng tình ý.

"Cẩn Hành ca ca, cha muội còn ở cửa cung chờ muội, muội phải đi." Bạch Mặc Uyển lưu luyến không thôi mở miệng nói.

Trong mắt Tiêu Cẩn Hành cũng hiện lên một tia miễn cưỡng.

"Thái Hậu đang tìm huynh, không có tìm muội. Là muội kêu Lưu Ly nói như vậy." Bạch Mặc Uyển cười nói.

Tiêu Cẩn Hành gật đầu.

"Muội đi đây." Bạch Mặc Uyển lưu luyến không rời nói.

Tiêu Cẩn Hành như cũ, chỉ gật đầu. Quá nhiều tình cảm hắn chỉ biết dấu trong lòng.

Bạch Mặc Uyển nhìn thật sâu Tiêu Cẩn Hành, sau đó mới rời đi.

Tiêu Cẩn Hành nhìn bóng dáng Bạch Mặc Uyển, cúi đầu nhìn túi thơm trên tay, khoé miệng dần hiện lên một nụ cười.

Nhưng trong chớp mắt.

Thân ảnh Diệp Tê Trì đột nhiên xuất hiện trong đầu Tiêu Cẩn Hành.

Ngực như bị bóp chặt, làm hắn có chút khó thở.

"Thần vương." Lưu Ly tiến lên.

Tiêu Cẩn Hành đem túi thơm bỏ vào trong l*иg ngực, tâm tình trong nháy mắt lại khôi phục như thường.

"Thái Hậu còn đang đợi ngài."

"Hảo."

Lưu Ly đẩy Tiêu Cẩn Hành đi tới tẩm cung Thái Hậu, Ôn Tĩnh Đàn.

"Tôn nhi thỉnh an hoàng tổ mẫu."

"Chân cẳng không tiện liền không cần hành lễ." Một giọng nói già nua lười biếng truyền ra từ sau tấm bình phong.

"Tạ hoàng tổ mẫu."

"Hôm nay cung yến, Uyển nhi cự tuyệt hôn ước với Sở vương sao?"

"Đúng vậy."

"Ngươi có biết vì sao không?" Ôn Tĩnh Đàn hỏi thẳng.

Tiêu Cẩn Hành nhấp môi.

"Nếu hiện tại Uyển nhi toàn tâm toàn ý cùng ngươi ở bên nhau, ai gia cũng rất ủng hộ."

"Tạ hoàng tổ mẫu."

"Lúc trước ai gia yêu cầu ngươi cưới Diệp Tê Trì chính là vì chức quan Lễ Bộ thượng thư kia , cũng làm Sở vương thả lỏng phòng bị đối với ngươi, miễn lại vì Uyển nhi lại nhằm vào ngươi, làm trì hoãn đại sự của chúng ta. Nhưng hiện tại Sở vương đang muốn mượn sức Lễ Bộ thượng thư, ngươi lại đem Diệp Tê Trì giữ lại bên người như vậy chẳng khác gì nhóm lửa tự thiêu." Ôn Tĩnh Đàn chuyển chủ đề.

"Tôn nhi đã hiểu." Tiêu Cẩn Hành cung kính nói.

"Đã hiểu tại sao Diệp Tê Trì tại sao còn sống chưa?" Ôn Tĩnh Đàn thanh âm trầm xuống.

Tiêu Cẩn Hành nhấp môi, không giải thích.

"Đêm nay ta đã an bài cho người đi ám sát Diệp Tê Trì." Ôn Tĩnh Đàn lạnh giọng.

Ngón tay Tiêu Cẩn Hành tựa hồ run rẩy một chút.

"Muốn báo thù, thì phải dùng mọi loại thủ đoạn! Trước đây ai gia không có cưỡng bách Uyển nhi ở bên ngươi, chính là sợ tình cảm làm hỏng việc đại sự! Nhưng hiện tại Uyển nhi chủ động, chúng ta cũng sẽ không cự tuyệt ưu thế binh quyền của Bạch gia."

"Đúng vậy."

"Có rất nhiều chuyện đừng để cho ai gia giúp ngươi ra tay."

"Tôn nhi nghe theo dạy bảo của người."

"Chờ tin tức truyền đến, xong hẵng rời đi." Ôn Tĩnh Đàn ra lệnh.

Ý tứ là chờ tin tức Diệp Tê Trì chết sau mới rời đi.

"Tôn nhi tuân mệnh."

Tiêu Cẩn Hành gằn từng chữ một.
« Chương TrướcChương Tiếp »