Chương 32: Diện kiến thánh thượng

Đại Huyền Quốc, Đức Thuận năm thứ 21.

Hoàng cung.

Tầng tầng lớp gạch Tần ngói Hán, trụ tím kim lương, thể hiện đế vương khí phách, phá lệ huy hoàng.

Tiêu Cẩn Hành đã tới tẩm điện hoàng cung.

Bây giờ đã là đêm khuya.

Tiêu Cẩn Hành ngồi trên chiếc xe lăn sớm đã chuẩn bị, ở trước cửa tẩm cung, chờ đợi được triệu kiến.

Trong chốc lát, nô tài đi ra bẩm báo, "Thần vương, bệ hạ chờ ngài đã lâu."

"Làm phiền Mục công công."

"Thần vương, mời." Mục công công vô cùng cung kính, cúi người xuống, đẩy xe lăn của Tiêu Cẩn Hành, tiến vào cung điện hoàng thượng.

Bên trong.

Hoàng Thượng Tiêu Trạm Bình, mặc áo gấm thêu rồng vàng, ngồi trước nghiên mực luyện chữ.

"Nhi thần thỉnh an phụ hoàng." Tiêu Cẩn Hành cung kính, ngay tại thời điểm hắn đang muốn đứng dậy.

"Hành nhi chân cẳng không tiện, không cần hành lễ."

"Tạ phụ hoàng."

Tiêu Trạm Bình buông bút mực, nghiêng người ngồi trên trường kỷ chạm khắc hình rồng trong tẩm cung, "Nghe nói ngươi hôm nay bị người ám sát?"

"Cảm tạ phụ hoàng quan tâm, nhi thần may mắn tránh được, không có bị thương, Diệp Tê Trì chắn cho nhi thần một mũi, mệnh hẳn là khó giữ. Ngự y đã chạy tới phủ, hiện tại hẳn là đang chữa trị cho nàng." Tiêu Cẩn Hành cung kính trả lời.

Tiêu Trạm Bình đạm mạc gật gật đầu, mở miệng nói: "Biết là người nào sao?"

"Nhi thần không biết."

"Tiểu Mục Tử."

"Nô tài liền đi lấy."

Nói xong, Mục công công chạy chậm đến bên nghiên mực, cầm lấy một cái hộp gỗ trường điều, cung kính đưa cho Tiêu Cẩn Hành.

Tiêu Cẩn Hành mở ra, bên trong là một mũi tên dính máu, hắn có chút không rõ nguyên do, đưa mắt nhìn về phía Tiêu Trạm Bình, "Phụ hoàng?"

"Đây là từ trên người thích khách gỡ xuống, ngươi nhìn kỹ xem." Tiêu Trạm Bình nói.

Tiêu Cẩn Hành cầm lấy mũi tên nghiêm túc nhìn.

Nhìn đến điểm nhọn sắc bén nhất trên mũi tên, có khắc một chữ "Sở".

Đại Huyền Quốc, chỉ có người của Sở vương mới có loại cung tiễn này.

Tiêu Cẩn Hành không giám nói lời nào.

Tiêu Trạm Bình nhìn biểu tình Tiêu Cẩn Hành, mở miệng nói, "Ngươi thấy thế nào?"

"Nhi thần không cảm thấy sẽ là nhị hoàng huynh, chưa kể nhị hoàng huynh không có lý do gì để ám sát ta, liền nói là nhị hoàng huynh muốn ám sát ta, cũng không có khả năng dùng cũng tiễn của chính hắn lưu lại chứng cứ." Tiêu Cẩn Hành nói thẳng.

"Cho nên ý của ngươi là có người vu oan hãm hại."

"Nhi thần ngu dốt, không giám dễ dàng hạ kết luận."

Tiêu Trạm Bình cười lạnh một chút, đem đề tài rời đi, "Đêm nay kêu ngươi tới, chủ yếu là quan tâm đến tình trạng thân thể của ngươi. Thấy ngươi không đáng ngại gì, trẫm cũng liền an lòng. Mặt khác Diệp Tê Trì có công cứu ngươi, trẫm tự nhiên sẽ ban thưởng cho nàng."

"Cảm tạ phụ hoàng."

"Sớm trở về nghỉ ngơi, trẫm có hơi chút mệt mỏi."

"Phụ hoàng nghỉ ngơi sớm, nhi thần cáo lui."

Mục công công vội vàng đẩy Tiêu Cẩn Hành đi ra ngoài.

Ngay khi Tiêu Cẩn Hành vừa rời đi.

Tiêu Trạm Bình liền hướng tấm bình phong nói, "Ra ngoài đi."

"Vâng, thưa phụ hoàng." Sở vương Tiêu Cẩn Thanh cung kính đi ra ngoài.

Hôm nay gọi đến chủ yếu là xem Tiêu Cẩn Hành có một mặt tâm tư khác hay không!

Như thế xem ra, hẳn là không có!

"Tam đệ từ nhỏ thông tuệ."

"Ngươi nghĩ là ai hãm hại ngươi." Tiêu Trạm Bình hỏi.

"Nhi thần không dám nói."

Tiêu Trạm Bình lạnh lùng nói, "Hoàng Hậu bên kia, cũng quá nóng vội."

Tiêu Cẩn Thanh không dám đáp lại.

"Một tháng sau, Bạch Văn Vũ sẽ từ biên cương trở về, trẫm sẽ chuẩn bị yến tiệc tẩy trần cho ông ta, đến lúc đó gặp mặt ta sẽ đích thân đính hôn ngươi cùng Bạch Mặc Uyển."

"Tạ phụ hoàng." Tiêu Cẩn Thanh vội vàng quỳ xuống đất khấu tạ.

"Đừng để Hoàng hậu nắm được nhược điểm của ngươi."

"Nhi thần nghe theo chỉ thị của người."

Tiêu Trạm Bình phất tay ra hiệu Tiêu Cẩn Thanh lui ra.

Tiêu Cẩn Thanh rời khỏi tẩm cung, sắc mặt nháy mắt tối sầm.

Từ trước tới nay, hắn đều muốn cưới Bạch Mặc Uyển, trừ nguyên nhân chính trị, Bạch Mặc Uyển cũng là nữ nhân duy nhất làm hắn động tâm.

Nhưng mà..... Hai ngày này trong đầu hắn đều là khuôn mặt tuyệt sắc dung nhan ngày đó nhìn thấy ở sòng bạc. Hắn cho người đi tìm hiểu qua, không phải Diệp Chỉ Lam, ngày đó Diệp Chỉ Lam ở trong phủ tuôn ra rèm pha, không có khả năng rời khỏi phủ, nữ nhân ở sòng bạc rất có thể là Diệp Tê Trì, người không giống trong lời đồn một chút nào.

Nghe nói Diệp Tê Trì cùng Bạch Mặc Uyển có chút tương tự, hắn liếc mắt một cái cũng cảm thấy có chút quen mắt.

Có lẽ, Diệp Tê Trì đột nhiên trở nên thông minh là bởi vì sau lưng có người sai sử, người này lẽ nào là..... Tiêu Cẩn Hành?!

Nghĩ lại một chút.

Tiêu Cẩn Hành hiện tại không có chỗ dựa, hơn nữa thân thể lại tàn phế, liền tính hắn thông minh cũng không có gì phải sợ hãi.

Nhưng Thái Tử lại tựa hồ là kiềm chế không được!

Tiêu Cẩn Thanh âm lãnh cười!

Ai cản đường sẽ phải chết không thể nghi ngờ!

......

Tiêu Cẩn Hành ngồi xe ngựa rời khỏi hoàng cung.

Hắn lạnh nhạt nhìn bức tường cao và kiến trúc cung đình quen thuộc.

Tất cả bi kịch cuộc đời hắn đều từ nơi này phát sinh.

Mỗi lần tiến cung, tất cả những gì hắn trải qua, đều sẽ dữ tợn hiện lên trước mắt hắn, vứt đi không được.

Đêm khuya.

Tiêu Cẩn Hành trở lại Vương phủ.

Tiểu Ngũ vẫn luôn chờ ở cửa, thấy Vương gia trở về liền vội vàng tiến lên, "Vương gia."

Kỳ thật mỗi lần Tiểu Ngũ đều biết, Vương gia tiến cung lúc sau tâm tình đều không tốt.

Hiện tại, tốt nhất chính là tự giác tránh mặt.

Nhưng là chuyện của Vương phi hắn lại không thể không đi bẩm báo.

"Có chuyện gì?" Tiêu Cẩn Hành mặt lạnh.

Trong lòng Tiểu Ngũ run lên, "Là Vương phi."

"Đã chết rồi sao?" Tiêu Cẩn Hành âm thanh lạnh băng.

"........ Không chết. Ngủ rất khá."

Tiêu Cẩn Hành nheo mắt lại.

"Ngự y nói vết thương không nghiêm trọng, khả năng ba ngày sau là có thể bình phục." Tiểu Ngũ bẩm báo.

Tiêu Cẩn Hành cho rằng chính mình nghe nhầm.

Tiểu Ngũ lặp lại lần nữa, nói: "Chỉ cần ba ngày."

Tiêu Cẩn Hành không nói gì, ra hiệu Tiểu Ngũ đẩy hắn vào tẩm điện.

Vừa đi vào, liền bị tiếng ngáy vang dội của Diệp Tê Trì ập vào trước mặt.

Quả nhiên ngủ thực hảo.

Tiêu Cẩn Hành xốc rem trướng lên.

Chỉ thấy Diệp Tê Trì ghé vào bên giường, đắp chăn bông, giương miệng ngáy, thanh âm thực lớn liền không nói, nước miếng còn chảy từ khoé miệng xuống lưu lại trên gối đầu của hắn!

Chưa từng thấy qua cái nữ nhân nào có thể lôi thôi lếch thếch giống Diệp Tê Trì, quả thực không có nửa điểm bộ dáng nên có của một Vương phi!

"Diệp Tê Trì." Tiêu Cẩn Hành lớn tiếng gọi.

Tiểu Ngũ sợ tới mức thân thể đều run lên một chút.

Sớm biết là Vương gia sau khi tiến cung tâm tình sẽ không tốt, chẳng lẽ giờ phút này là đang tính toán đem hoả khí phát tiết lên hết người Vương phi sao?!

Diệp Tê Trì giật giật mày.

Nàng đang ngủ ngon lành, là ai đang kêu nàng?!

"Diệp Tê Trì!" Nhìn thấy Diệp Tê Trì không có ý tứ muốn tỉnh dậy, Tiêu Cẩn Hành lại rống lên một tiếng.

Diệp Tê Trì thật sự là có chút khó chịu.

Nàng nắm lấy tóc vốn đã rối bù, tức muốn hộc máu từ trên giường ngồi dậy.

Vừa mới ngồi dậy, nàng không cẩn thận đυ.ng trúng vết thương, nhịn không được kêu lên một tiếng, "A, đau quá!"

Sau đó, liền nhìn thấy trước mắt là khuôn mặt đen xì của Tiêu Cẩn Hành.

Phải mất một lúc, Diệp Tê Trì mới phản ứng lại, nàng TM xuyên thư, không phải ở trong nhà ngủ nướng.

Nàng còn tưởng rằng là mẹ nàng kêu nàng rời giường.

"Ngủ đủ chưa." Tiêu Cần Hành lạnh lùng hỏi nàng.

Diệp Tê Trì đưa mắt nhìn xung quanh.

Nàng hiện tại cư nhiên nằm ở trên giường Tiêu Cẩn Hành, nàng còn cho rằng, nàng đã bị nam nhân trước mắt ném vào nơi hoang dã rồi chứ.

Cư nhiên không có gϊếŧ nàng?!