"Vương gia!" Tiểu Ngũ sốt ruột.
Nếu cứ tiếp tục ngư vậy, Vương phi thực sự sẽ chết.
Tuy rằng lúc trước Vương gia muốn gϊếŧ vương phi, nhưng Vương phi hiện tại rõ ràng đã không còn giống như lúc trước, hơn nữa Vương gia cùng Vương phi còn chung phòng, huống chi với tình hình hiện tại, Vương phi rõ ràng là muốn cứu Vương gia, Vương gia cũng không thể ý chí sắt đá máu lạnh vô tình như vậy đi?!
Tiêu Cần Hành chuyển mắt nhìn thoáng qua Diệp Tê Trì đã ngất đi.
Nhìn nàng khuôn mặt tái nhợt khắp người đều là máu.
Gϊếŧ Diệp Tê Trì là hắn đã sớm có kế hoạch.
Sở Vương hiện tại đang muốn mượn sức Lễ Bộ thượng thư, dựa vào sự hiểu biết của hắn đối với Sở vương, nhất định hắn ta sẽ thực hiện được, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Hơn nữa nếu hắn lưu Diệp Tê Trì bên cạnh người chắc chắn sẽ là một cái tai hoạ. Chỉ có thể xoá bỏ mọi quan hệ đối với Lễ Bộ thượng thư, mới có thể không để Thái Tử nhắm tới bởi việc Sở vương mua chuộc Lễ Bộ thượng thư.
Lấy năng lực của hắn hiện tại, căn bản không đủ sức chiến đấu với bất luận kẻ nào trong hoàng quyền!
Mà hắn không thể để kế hoạch của hắn chỉ vì Diệp Tê Trì mà thất bại trong gang tấc.
Trong mắt Tiêu Cẩn Hành rõ ràng chứa sát ý.
Tiểu Ngũ đi theo Vương gia rất nhiều năm, chỉ nhìn ánh mắt Vương gia một cái liền biết Vương gia nhà hắn đang muốn làm gì!
Cho nên Vương phi hiện tại là lành ít dữ nhiều.
Hắn đang suy nghĩ nếu Vương phi biến thành quỷ chắc hẳn sẽ không bỏ qua cho Vương gia.
Tiểu Ngũ chuẩn bị tốt đem Diệp Tê Trì trực tiếp muốn ném xuống xe, giờ phút bày bọn họ cũng không cần động thủ, chỉ cần đem Diệp Tê Trì ném ở cái núi hoang này hẳn là chết không thể nghi ngờ, cho dù mạng lớn không chết cũng sẽ trở thành bữa ăn cho thú hoang thường hay lui tới.
Tiêu Cẩn Hành đang định ra lệnh.
Trong đầu đột nhiên vang lên giọng nói của Diệp Tê Trì, "Ngươi có hứng thú mượn sức cha ta sao?"
Sau đó liền nghĩ đến đoạn thời gian Diệp Tê Trì đột nhiên thay đổi.
Hoàn toàn khác với nữ nhân ngu dốt yếu đuối lại vô năng trước đây!
Cho nên.......
Có thể tin Diệp Tê Trì một lần hay không?!
Tiêu Cần Hành nhìn kỹ Diệp Tê Trì.
Hắn nheo mắt lại, "Trước tiên cứ mang về đi!"
Tiêu Ngũ thiếu chút nữa cho rằng chính mình nghe lầm.
Cơ hội tốt như vậy, Vương gia lại không gϊếŧ Vương phi?!
Hiện tại gϊếŧ chết Vương phi liền có thể đem trách nghiệm đẩy tới sạch sẽ, trước kia dùng di hương cũng là một cái lý do chính đáng, khiến vương phi chết một cách hợp tình hợp lý.
"Còn không mau đi!" Tiêu Cần Hành sắc mặt trầm xuống.
Tiểu Ngũ cũng không giám nhiều lời.
Hắn nhanh chóng lái xe ngựa chạy về hướng Vương phủ.
Một lần nữa trở lại đường lớn, thị vệ của Tiêu Cẩn Hành cùng Lục Dữu cũng đã đuổi kịp tới.
Lục Dữu vẫn luôn lo lắng Diệp Tê Trì sẽ xảy ra chuyện, mắt vừa thấy trên xe ngựa toàn là máu, nàng sợ hãi đến mức toàn thân đều run rẩy.
Lúc này liền nghe thấy Tiểu Ngũ ra lệnh cho một tên thị vệ, "Vương gia trên đường gặp phải thích khách ám sát, Vương phi vì bảo hộ Vương gia mệnh ở sớm tối*, mau nhanh chóng vào cung thỉnh ngự thái y tới Vương phủ chữa trị cho Vương phi!"
*Ý bảo sắp chết đến nơi rồi.
"Thuộc hạ tuân mệnh!" Thị vệ cưỡi ngựa nhanh chóng rời đi.
Lục Dữu đưa mắt nhìn chằm chằm vào xe ngựa, bên tai toàn bộ đều là lời nói của Tiểu Ngũ nói cái gì mà Vương phi mệnh ở sớm tối....
Nàng trước mắt đột nhiên tối sầm.
Trực tiếp bị doạ cho hôn mê bất tỉnh.
Thật vất vả mới có ngày lành, Vương phi như thế nào lại xảy ra chuyện!
Lục Dữu bị người đặt lên ngựa, đi theo xe ngựa cùng nhau trở về Vương phủ.
Tiểu Ngũ trực tiếp cõng Tiêu Cẩn Hành trở về Uyển viện, một người khác cũng ôm Diệp Tê Trì đi vào theo, đặt nàng nằm trên giường lớn.
Giờ phút này Diệp Tê Trì vẫn còn đang trong trạng thái hôn mê.
Cả người nhìn qua tựa hồ càng thêm hư nhược.
"Vương gia, Hoàng cung cách quá xa Vương phủ, liền tính lấy roi ra thúc ngựa cũng phải mất hai canh giờ, nếu không ngại hiện tại hạ nhân liền mời cung y tới xử lý đơn giản miệng vết thương trên người Vương phi một chút."
"Không cần." Tiêu Cẩn Hành cự tuyệt.
Tiểu Ngũ lại không hiểu.
Người đều đã được ôm trở về, Vương gia như thế nào lại đột nhiên thay đổi?
"Xem tạo hoá của nàng ta đi!" Tiêu Cẩn Hành nói thẳng.
"...."
Cho nên Vương gia kêu thị vệ đi hoàng cung thỉnh ngự y, không phải muốn cứu Vương phi, mà chính là muốn kéo chết Vương phi?!
Chẳng những có thể lôi Vương phi vào chỗ chết, còn có thể đem tin tức bị ám sát truyền tới hoàng cung.
Cao!
Thật sự quá cao tay!
Tiểu Ngũ thật là bội phục sát đất.
Chỉ là đáng tiếc Vương phi cứ như vậy mà chết không minh bạch.
Nội phòng an tĩnh.
Diệp Tê Trì vẫn luôn ở trạng thái hôn mê như vậy.
Tiểu Ngũ cảm thấy, nói không chừng liền đã chết.
Chỉ là đang đợi ngự y tới tuyên bố mà thôi.
Đợi đại khái trong khoảng một canh giờ.
Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng.... Ngáy.
Tiểu Ngũ cho rằng chính mình xuất hiện ảo giác.
Tiêu Cẩn Hành ngồi trên trường kỷ, cũng bị âm thanh mạc danh quen thuộc làm cho ngơ ngẩn.
Hai người không tự giác được nhìn về phía giường lớn, chỉ nhìn thấy nữ nhân trên giường vẫn luôn hôn mê bất động.
Không, chính xác mà nói, là đang ngủ.
Cho nên.....
Người chưa có chết.
Này Vương phi có phải hay không mệnh cũng quá lớn đi?!
Cũng không biết vì cái gì, lúc đó Tiểu Ngũ liền cảm thấy có chút may mắn.
Hắn là cảm thấy hiện tại Vương phi mà chết thì quả là đáng tiếc.
Hiếm có người nào có thể đem Vương gia tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại bất lực không thể phát tiết.
Phải biết rằng.
Từ khi hắn đi theo Vương gia, trừ bỏ vẻ mặt lạnh lùng, cái biểu tình thứ hai trên mặt cũng khó mà nhìn thấy.
Thẳng đến khi gặp được Vương phi hiện tại!
Trong căn phòng rộng lớn như vậy, cũng chỉ có tiếng ngáy của Vương phi hết đợt này đến đợt khác vang lên liên miên không dứt.
Ngoài ý muốn chính là Vương gia lần này cũng không có bởi vì tiếng ngáy quá mức khoa trương của Vương phi mà đi đánh thức nàng.
Hắn vẫn luôn chịu đựng như vậy, thẳng tới khi ngự y đến.
Cùng đến chung với ngự y còn có một tên thị vệ, hắn tiến lên quỳ xuống đất hành lễ, "Thần vương, bệ hạ kêu ngài tiến cung một chuyến."
"Ngay bây giờ?"
"Nô tài sẽ tận tâm tận lực hộ tống Thần vương, đảm bảo ngài an toàn."
Ý tứ là.
Trừ bỏ hắn những người khác không thể đi theo.
Tiêu Cẩn Hành không chút do dự, "Được."
"Vương gia, thất lễ." Thị vệ tiến lên, quay lưng về phía Tiêu Cẩn Hành ngồi xổm xuống.
Tiêu Cẩn Hành đè lên ở trên người thị vệ sau đó thị vệ liền cõng Tiêu Cẩn Hành rời đi.
Sau khi Tiêu Cẩn Hành rời khỏi.
Tẩm điện chỉ còn dư lại Tiểu Ngũ còn có ngự y, cùng với Diệp Tê Trì vẫn còn đang ngủ ngon lành trên giường lớn.
Ngự y vội vàng tiến lên kiểm tra vết thương trên người Diệp Tê Trì.
Nhìn miệng vết thương, ông cau mày nói, "Không nghiêm trọng."
Người vừa đến bẩm báo nói Vương phi dường như sắp chết
Nhìn thế này, có vẻ như vết thương không sâu, máu cũng ngừng chảy, nghỉ vài ngày liền có thể giống như người bình thường.
"Ngươi cẩn thận nhìn kỹ một chút." Tiểu Ngũ giờ phút này tự nhiên không tiện đi xem, hắn ở ngoài tấm bình phong, có chút khó hiểu.
Vừa rồi hắn rõ ràng có xem qua vết thương, miệng vết thương huyết nhục mơ hồ lại mất máu quá nhiều, một cái nữ tử yếu đuối sao có thể chịu đựng được?
"Ta hành nghề y nhiều năm, nhìn thoáng qua liền có thể biết được mức độ thương tích trên cơ thể. Ta kê chút thuốc bôi ngoài da cho Vương phi, không quá ba ngày căn bản liền có thể khỏi hẳn."
"Chỉ ba ngày?" Tiểu Ngũ kinh ngạc.
Ngự y có chút không vui.
Ông chữa bệnh nhiều năm, đây là lần đầu tiên có người nghi ngờ ông như vậy.
Ông thu thập hòm thuốc, từ sau tấm bình phong bước ra.
"Xong chưa?" Tiêu Ngũ hỏi.
Ngự y không nghĩ muốn phản ứng với Tiểu Ngũ.
Ông trực tiếp đưa phương thuốc cho Tiểu Ngũ, sau đó liền sai người đưa ông rời đi rồi.
Tiểu Ngũ liền như vậy trợn mắt há hốc mồm nhìn ngự y rời đi.
Lời nói đến miệng nhưng lại bởi vì tiếng ngáy vang dội của Diệp Tê Trì liền lựa chọn im lặng.
Cho nên là hắn nhìn nhầm?!