Đoàn người Diệp Tê Trì về tới Thượng Thư phủ.
Diệp Chính Đức ở trong phủ lo lắng muốn chết, thấy bọn họ bình an trở về, mới giám thở phào nhẹ nhõm, "Duẫn Nam, Tê nhi các ngươi không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Là hài nhi sai, làm phụ thân lo lắng." Diệp Duẫn Nam nhận sai.
"Ai kêu ngươi đi sòng bạc!" Diệp Chính Đức giây tiếp theo lập tức tức giận trách cứ.
Trần Tử Hoán ở bên cạnh vội vàng nói, "Thượng Thư đại nhân, là do ta, ta không nên dẫn Duẫn Nam đến sòng bạc, thiếu chút nữa đã gây ra hoạ lớn."
Diệp Chính Đức nhìn về phía Trần Tử Hoán.
Trần Tử Hoán đem sự tình trải qua nói ra hết.
Diệp Chính Đức tất nhiên không thể dạy dỗ nhi tử nhà người khác nên đành nhẫn nhịn không nhiều lời nữa.
Huống chi, cuối cùng cũng không có chuyện gì xảy ra, ông ta cũng liền không có so đo.
Hơn nữa nghĩ Diệp Tê Trì dùng trí tuệ cùng sự can đảm cứu Diệp Duẫn Nam trong lòng liền đối với nàng càng thay đổi
Ra khỏi sân viện của Diệp Chính Đức, Diệp Tử Hoán lấy cớ rời đi trước, Diệp Tê Trì cùng Diệp Duẫn Nam đi cùng một hướng, nàng nhắc nhở nói, "Ca, kết giao bằng hữu phải thật cẩn trọng."
"Ngươi là đang nói Tử Hoán?" Diệp Duẫn Nam có chút kinh ngạc.
Trần Tử Hoán vừa mới trực tiếp đem trách nghiệm gánh trên người chính mình, nếu không hắn giờ phút này chỉ sợ là bị phụ thân đánh đến mông đều nở hoa rồi.
"Tóm lại, đề phòng người khác vẫn là cần thiết."
Diệp Duẫn Nam hiện tại đối Diệp Tê Trì cơ hồ là nói gì nghe nấy, hắn gật đầu nói, "Được, ta chắc chắn sẽ chú ý nhiều hơn."
Diệp Tê Trì cười cười, nàng nói: "Mấy ngày nay bận rộn, ta về phòng nghỉ ngơi một chút, ca, ngươi cũng sớm về nghỉ ngơi đi."
Hai huynh muội tách ra mỗi người một hướng.
Diệp Tê đi về hướng tiểu viện của mình.
Đêm qua nàng không ngủ được nhiều, sáng sớm hôm nay lại đấu trí đấu dũng như vậy, giờ phút này thân thể cùng tinh thần đều mệt mỏi làm nàng hiện tại chỉ nghĩ muốn ngủ.
Nàng uể oải ngáp một cái.
Sau đó liền nhìn thấy Tiêu Cẩn Hành.
Thứ này cư nhiên còn tản bộ ở Thượng Thư phủ.
Diệp Tê Trì dừng lại một giây, vờ như không nhìn thấy, tự nhiên tiếp tục ngáp chuẩn bị rời đi.
Tiêu Cẩn Hành đôi mắt nheo lại.
Nữ nhân này không biết chú ý đến hình tượng của bản thân sao?!
"Diệp Tê Trì." Tiêu Cẩn Hành gọi nàng lại, thanh âm thực lãnh.
Diệp Tê Trì hiện tại thật sự không muốn nói chuyện cùng bất luận kẻ nào, nàng chỉ muốn ngay lập tức trở về trên giường ngủ tới long trời lở đất.
Nhưng một khắc kia, nàng không thể không dừng lại bước chân, còn hành lễ, "Vương gia có chuyện gì phân phó?"
"Sau bữa trưa chúng ta sẽ xuất phát trở về Thần vương phủ." Tiêu Cẩn Hành nói thẳng.
Diệp Tê Trì thật muốn nguyền rủa mười tám đời tổ tông nhà hắn ta!
Hiện tại lập tức liền tới thời gian ăn trưa, căn bản là không cho nàng có cơ hội nghỉ ngơi.
"Ngươi có nghe thấy không?" Không đợi Diệp Tê Trì đáp lại, Tiêu Cẩn Hành liền lên tiếng thanh âm còn lạnh lùng hơn trước.
"Ta nghe được." Diệp Tê Trì tự nhắc nhở chính mình phải thật nhẫn nại.
Ít nhất trong một đoạn thời gian dài, nàng còn muốn dựa vào tên điên nam chủ này sống sót.
Tiêu Cẩn Hành liếc mắt nhìn Diệp Tê Trì một cái, sau đó đảo mắt ra hiệu cho Tiểu Ngũ đẩy hắn rời đi.
Sau khi rời đi, Tiểu Ngũ không nhịn được nói, "Không nghĩ tới Vương phi lại bình an trở về từ sòng bạc, thám tử nói Sở vương quả thực đúng là có mặt ở sòng bạc, cư nhiên hắn lại không có làm khó Vương phi."
"Đây không phải phong cách của hắn. Trừ phi...." Tiêu Cần Hành nheo mắt.
"Trừ phi cái gì?" Tiểu Ngũ hỏi.
Trừ phi hắn không tìm được lí do gây khó dễ nàng ta.
Cho nên, Diệp Tê Trì nữ nhân này rốt cuộc là ai? Làm thế nào có thể dưới mí mắt Sở vương mà an toàn thoát ra dễ dàng như vậy?
Hắn lạnh giọng ra lệnh, "Điều tra Diệp Tê Trì, tra thật kĩ cho ta."
"......" Tiểu Ngũ tỏ vẻ.
Tra như thế nào?!
Rõ ràng chính là đột nhiên thay đổi.
.......
Diệp Tê Trì không quay trở về tiểu viện, nàng sắp phải trở về, còn có một số việc nàng cần phải nói với Tần Mộng Hề.
Tần Mộng Hề nghe tin Diệp Tê Trì sắp phải rời đi, chung quy là vẫn không muốn.
Nhưng nàng không có biện pháp ở lại lâu, chỉ là hốc mắt đỏ hoe.
"Nương, Diệp Duẫn Nam về sau sẽ là người một nhà, nếu Chu di nương ngầm tính kế làm khó dễ nương, có việc gì nương có thể nhờ hắn hỗ trợ." Diệp Tê Trì nghiêm túc nói.
Tần Mộng Hề gật đầu.
Đối với việc nữ nhi đột nhiên trở nên thông minh bà đã tập mãi thành thói quen.
Hơn nữa mượn sức Diệp Duẫn Nam cũng không khó, dù sao Diệp Duẫn Nam cùng Chu Nhược Đường và Diệp Chỉ Lam vẫn là bất đồng.
"Cha xác thật có nhiều chỗ không ổn, nhưng rốt cuộc người cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện hoà li, mà chỉ muốn cùng cha hảo hảo sống tốt. Cha cũng là vẫn thích nương, bất quá chính là quá coi trọng mặt mũi, người về sau cấp cha nhiều cái bậc thang là được." Diệp Tê Trì nói thêm.
"Được." Tần Mộng Hề đáp ứng.
Bà cũng không nghĩ trước khi rời đi nữ nhi còn tới đây lo lắng cho bà nhiều như vậy.
"Nương, người muốn sinh thêm hài tử không?" Diệp Tê Trì đột nhiên hỏi.
Tần Mộng Hề vốn dĩ rất bi thương, nhưng nghe nữ nhi hỏi như vậy, mặt liền đỏ lên, "Ngươi đang nói nhảm cái gì vậy? Nương ở tuổi này....."
"35 tuổi vẫn còn rất trẻ." Ở hiện đại, có rất nhiều người 35 tuổi vẫn còn chưa kết hôn.
"Ta sinh ngươi đã đủ khó khăn, nào còn có thể sinh thêm lần nữa!" Tần Mộng Hề căn bản không có nghĩ tới phương diện này.
Nhưng nếu có thể.......
Suy cho cùng, hạ sinh nhi tử nỗi dõi tông đường là nguyện vọng của mọi nữ nhân cổ đại!
"Trương ma ma." Diệp Tê Trì kêu nô tỳ bên cạnh.
"Vương phi." Trương ma ma cung kính nói.
"Mang bút mực lại đây cho ta."
"Vâng."
Mọi người thực sự ngạc nhiên trước hành động của Diệp Tê Trì.
Chỉ thấy nàng viết xuống một dòng chữ.
Dùng bút lông chung quy có chút không quen, nhưng may mắn là vẫn có thể tạm chấp nhận xem được, nàng buông bút mực xuống, nói: "Dựa theo phương thuốc này lấy dược về, mỗi ngày cấp phu nhân uống, có hơi khó uống một chút nhưng phải nhẫn nại, không tới một năm, hẳn là sẽ có tin tức tốt."
Tần Mộng Hề sợ ngây người.
Nữ nhi nhà mình từ khi nào lại biết xem bệnh.
Diệp Tê Trì không có giải thích, nàng chỉ nói, "Nương, chỉ là do cơ thể người mang tính hàn mà thôi, cũng không phải vấn đề lớn điều dưỡng một chút là ổn rồi, lần sau ta trở về hy vọng liền có thêm một cái đệ đệ, muội muội."
"Ngươi, đứa nhỏ này!" Tần Mộng Hề lại bị Diệp Tê Trì trêu ghẹo đến đỏ mặt.
Nhưng giờ khắc này.
Bà đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói: "Ngươi cùng Vương gia thành thân một năm, như thế nào lại không mang thai."
Trước đó, bà vẫn luôn lo lắng nữ nhi sẽ di truyền căn bệnh khó thụ thai của bà, hiện tại nữ nhi có thể xem bệnh cho bà, nhưng thật ra điều này lại có chút kỳ quái.
Diệp Tê Trì có chút ấp úng, "Hài tử không phải là tùy duyên sao?"
"Ngươi cũng đừng quá chậm trễ." Tần Mộng Hề dặn dò, nhưng cùng không quá thúc dục.
Năm đó bà không mang thai có bao nhiêu sốt ruột chính bà biết rõ ràng nhất, cho nên cũng không nghĩ tạo áp lực lớn như vậy cho nữ nhi.
"Vâng." Diệp Tê Trì đáp lại.
Giải thích xong mọi chuyện với Tần Mộng Hề, Diệp Tê Trì ra khỏi sân Tần Mộng Hề trực tiếp đến sân Diệp Chính Đức tìm ông.
Sau khi nói vài lời, Diệp Tê Trì nói trực tiếp vào vấn đề chính, "Cha, trong triều hiện tại nhìn có vẻ yên tĩnh, nhưng thực ra ẩn giấu rất nhiều nguy hiểm. Thái tử tư chất tầm thường không đủ tư cách đảm nhiệm ngôi vị hoàng đế, nhưng nhờ thế lực của Hoàng Hậu, Hoàng Thượng cũng không giám phế truất thái tử. Nhị hoàng tử Sở vương các phương diện đều thực xuất sắc đến ngay cả Hoàng Thượng còn thích hắn, nhưng để kế thừa ngôi vị hoàng đế cũng là rất khó khăn. Dưới tình huống như vậy, cha ngàn vạn lần không thể dễ dàng đứng về một phía."
Diệp Chính Đức kinh ngạc nhìn Diệp Tê Trì.
Chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày, nữ nhi ông ta nhất mực khinh thường sẽ giúp ông ta phân tích thiên hạ thế cục.