Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Xuyên Sách, Nữ Phụ Phải Vật Lộn Mỗi Ngày Để Sống Sót

Chương 25: Bắt đầu cá cược

« Chương TrướcChương Tiếp »
Triệu Văn Đường nhìn kĩ nữ nhân trước mặt.

Hắn ta chưa từng để nữ nhân vào mắt, nhưng giờ phút này đối với người trước mắt liền có chút phải lau mắt mà nhìn.

Nghe nói thứ nữ Lễ Bộ thượng thư có chút tài giỏi, lời đồn quả nhiên là sự thật.

Nhưng Triệu Văn Đường kinh doanh sòng bạc nhiều năm như vậy, gặp vô số người, làm sao có thể bị một tiểu nha đầu lừa gạt, hắn mang theo tươi cười khinh thường nói, "Diệp công tử thua tại hạ 4.2 tỷ lượng bạc trắng, Diệp tiểu thư có cái tự tin gì tới đánh cược cùng tại hạ, nếu lần này Diệp tiểu thư lại thua, Diệp gia lại không trả nổi tiền, chẳng phải 4.2 tỷ lượng bạc trắng ta thắng được lại sẽ trở nên vô ích sao?"

"Trên thực tế, Triệu phường chủ không phải cũng là rất rõ ràng sao, Diệp gia chúng ta liền tính là táng gia bại sản cũng lấy không ra 4.2 tỷ mà ca ca ta cược thua."

"Con người ta làm việc luôn luôn không làm khó người khác, 4.2 tỷ lượng bạc trắng các ngươi không cần trả hết cùng một lượt, trước chỉ cần chi trả năm ngàn lượng bạc trắng là được, về sau định kỳ mỗi tháng chi trả số tiền còn lại, thẳng tới khi nào trả xong mới thôi."

"Triệu phường chủ vẫn là làm khó người khác rồi. Liền tính năng lực của cha ta, cả đời này cũng không kiếm nổi 4.2 tỷ lượng bạc trắng, nói gì đến trả lại số tiền này cho Triệu phường chủ."

"Vậy thì cũng dễ xử lý thôi." Triệu Văn Đường sắc mặt lạnh lùng, nói: "Dựa theo quy củ sòng bạc, không trả được tiền liền lấy mạng sống tới gán nợ. Đương nhiên, nể mặt Thượng thư đại nhân, tại hạ cũng không truy cùng diệt tận, chỉ cần Diệp công tử lưu lại đây một trong hai tay của hắn để về sau đừng để hắn đánh bạc là được."

"Nếu một bàn tay có thể giải quyết được vấn đề, vậy ta liền lấy tay của ta cùng Triệu phường chủ đánh cược một lần, được chứ?" Diệp Tê Trì vẻ mặt bình tĩnh.

Diệp Duẫn Nam không có bình tĩnh như vậy.

Thời khắc nhìn thấy Diệp Tê Trì đến, hắn liền cho rằng cha hắn đã bỏ rơi hắn, Diệp Tê Trì từ nhỏ đã hèn nhát bất tài, mặc dù hắn không có coi thường nàng như mẫu thân cùng muội muội, hắn cũng đối với nàng không có bất luận kỳ vọng gì, cũng đừng nói tới có cảm tình với nàng, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới hôm nay Diệp Tê Trì sẽ vì cứu hắn mà làm đến mức này.

Diệp Duẫn Nam hướng về phía Diệp Tê Trì quát, "Ta tự làm tự chịu, không phải chỉ là muốn chém đứt một bàn tay thôi sao? Tới chém ta đi."

Diệp Tê Trì nhìn Diệp Duẫn Nam đang kích động.

Tuy rằng có chút lỗ mãng nhưng mà cũng may là dám làm dám chịu.

Cũng khó trách Sở vương lại để mắt đến Diệp Duẫn Nam.

Dựa theo cốt truyện, ở thời điểm Triệu Văn Đường chuẩn bị chém đứt tay Diệp Duẫn Nam, Sở vương sẽ xuất hiện ra tay cứu giúp.

Đại ân đại đức như thế tự nhiên là Diệp Duẫn Nam suốt đời khó quên, từ đây tận trung tẫn trách, nào biết đâu rằng cuối cùng lại bị Sở vương hãm hại, kết cục là bị xử tử.

Diệp Tê Trì chắc chắn sẽ không để chuyện này lại phát sinh lần nữa.

Nàng nheo mắt lại, "Ca, bình tĩnh một chút! Ngươi là nam đinh duy nhất trong nhà, nếu ngươi chặt đứt tay, về sau cái nhà này còn do ai tới quản, cha cũng không còn trụ được mấy năm!

"Ta cũng không thể để ngươi đến chịu tội thay ta!"

"Người một nhà đừng nói loại lời nói này, đều là ta tự nguyện." Diệp Tê Trì rộng lượng nói.

Diệp Duẫn Nam đã bị cảm động tới rồi

Diệp Tê Trì giờ phút này cũng không nhiều lời với Diệp Duẫn Nam nữa, nàng nhìn về phía Triệu Văn Đường, "Triệu phường chủ có thể chứ?"

Triệu Văn Đường rõ ràng có chút do dự.

Diệp Tê Trì tiếp tục nói, "Triệu phường chủ mở sòng bạc, còn không phải để người tới đánh bạc sao, ta muốn đánh cược, Triệu phường chủ lại không đồng ý, nếu chuyện này mà đồn ra ngoài chẳng phải sẽ tổn hại đến thanh danh Triệu phường chủ sao, về sau chỉ sợ không có người nguyện ý đến nơi này đánh bạc."

Triệu Văn Đường không đáp ứng chỉ lạnh lùng nhìn nàng.

Diệp Tê Trì bình tĩnh mở miệng nói tiếp, "Huống chi, ca ca ta vẫn luôn nói hắn rơi vào bẫy của Triệu phường chủ là do không hiểu luật lệ, hiện tại ta nói cho Triệu phường chủ biết ta hiểu luật chơi, hiện tại ngài có thể cùng ta đánh cược chứ, tiện thể cũng bịt kín miệng ta, cũng như làm những người khác kín miệng. Bằng không nhiều người lắm miệng bị truyền ra ngoài nơi này là hắc điếm, nha môn tra lên không chỉ đối với Triệu phường chủ không tốt, mà đối với người đứng sau Triệu phường chủ cũng chưa hẳn là một chuyện tốt."

Sắc mặt Triệu Văn Đường đột nhiên thay đổi.

Nữ nhân trước mặt này rõ ràng là đang nói bóng nói gió.

Hắn ta không khỏi ngước mắt liếc nhìn lên trên một cái.

Chỉ thấy một quý công tử đứng trên lầu hai đạm mạc nhìn hết thảy mọi thứ trước mắt.

Người đứng trên lầu hơi gật đầu đồng ý.

Triệu Văn Đường lúc này mới giám đáp ứng, "Diệp tiểu thư đã nói đến như vậy, tại hạ liền cùng Diệp tiểu thư đánh cược một ván vậy!"

Diệp Tê Trì không có chú ý tới tầm mắt rời đi của Triệu Văn Đường, nàng nói, "Cảm tạ Triệu phường chủ."

"Sáu hiệp, đoán lớn nhỏ. Lật lại từng hiệp thẳng đến khi hết sáu hiệp. Nếu ở giữa hiệp nhận thua, dựa theo tiền đặt cược của hiệp chơi đó mà trả tiền." Triệu Văn Đường nói luật chơi.

"Bảy hiệp." Diệp Tê Trì chém đinh chặt sắt.

Triệu Văn Đường nheo đôi mắt lại.

"Đánh cược bảy hiệp, nhiều hơn một hiệp, mặc kệ là thắng hay thua Triệu phường chủ cũng không có tổn thất cái gì, mà ta lại dùng tay ta đặt cược thì không công bằng." Diệp Tê Trì nhất châm kiến huyết*.

*Nhất châm kiến huyết: Một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu.

Triệu Văn Đường không nghĩ tới hắn lại bị nữ nhân trước mặt dễ dàng nhìn thấu như vậy.

"Bảy ván cược, còn một ván ta lấy mạng sống của ta ra đánh cược, Triệu phường chủ ngươi thấy thế nào?" Diệp Tê Trì hỏi.

Lục Dữu đứng bên cạnh không còn bình tĩnh nữa.

Ngay từ lúc đầu nàng đã không bình tĩnh, hiện tại nghe nói muốn lấy mạng sống, nàng càng không thể bình tĩnh nổi.

Nàng ngay bây giờ rất muốn lôi Vương phi rời đi.

Một khắc kia Lục Dữu lại bị ánh mắt Diệp Tê Trì bức cho không giám lên tiếng, chỉ có hốc mắt vẫn luôn có nước mắt không ngừng đảo quanh.

Triệu Văn Đường giờ phút này hiển nhiên cũng bị Diệp Tê Trì bức bách tới cùng.

Nếu hắn ta không đáp ứng, truyền ra ngoài thì chính là nói hắn ta không gan dạ sáng suốt. Hắn ta không thể như vậy mà đánh mất thanh danh được.

Nhưng nếu hắn thật sự đánh cược, kết quả lại thua.....

Triệu Văn Đường ánh mắt không khỏi lại hướng lên trên nhìn thoáng qua.

Sau khi nhận được chỉ thị của đối phương, hắn ta mới một ngụm đáp ứng, "Được."

"Vậy làm phiền Triệu phường chủ viết một bản khế ước." Diệp Tê Trì nhắc nhở.

Triệu Văn Đường kêu người đến viết một cái khế ước, hai bên ký tên ấn dấu vân tay.

Bắt đầu cá cược.

Triệu Văn Đường làm người tới ném xúc xắc.

"Từ từ." Diệp Tê Trì đột nhiên kêu dừng lại.

Triệu Văn Đường mang theo chút châm chọc.

Còn chưa có bắt đầu, liền đã bỏ cuộc à?!

Nữ nhân chung quy không có khả năng có cái loại phân khí lượng này.

Ta không phải không tin Triệu phường chủ, chỉ là chuyện này có liên quan đến sinh mạng, cho nên tốt nhất là cẩn thận vẫn hơn." Diệp Tê Trì nói, "Nha hoàn Lục Dữu của ta, chưa bao giờ tiếp xúc với cờ bạc, cũng không có chạm qua xúc xắc, nên đương nhiên nàng ấy không biết cách gian lận. Để nàng tới ném xúc xắc, càng công bằng công chính."

Triệu Văn Đường nghiến tăng nghiến lợi đồng ý.

Lục Dữu đột nhiên bị kêu đi ném xúc xắc, sợ tới mức suýt chút nữa khóc thành tiếng.

Diệp Tê Trì nói khẽ với nàng, "Ngươi không cần sợ gì cả, chỉ cần liều mạng tung xúc xắc là được, cuối cùng kết quả như thế nào đều không trách ngươi."

"Nhưng......"

"Nghe lời!" Diệp Tê Trì nghiêm túc nói.

Lục Dữu không còn cách nào căng da đầu đáp ứng.

Nàng cầm lấy cốc, đem xúc xắc bỏ vào, sau đó bắt đầu điên cuồng lắc nó.

Nàng thật sợ Vương phi sẽ như vậy mà thua, sau đó liền thật sự mất mạng.

Trước kia chưa từng nghe tới Vương phi cùng đại thiếu gia có quan hệ tốt như vậy.

Hiện tại như thế nào lại liều mạng cứu đại thiếu gia.

Không chỉ là Lục Dữu, ngay cả Diệp Duẫn Nam cũng hoàn toàn bị Diệp Tê Trì làm cho cảm động.

Hốc mắt hắn không khỏi đỏ lên một mảng, thầm nghĩ nếu may mắn thoát ra ngoài, hắn chắc chắn hảo hảo báo đáp ân cứu mạng của Diệp Tê Trì!
« Chương TrướcChương Tiếp »