Chương 20: Mưu sách (3) tương kế tựu kế

Trong phòng đột nhiên truyền đến giọng nói Tiêu Cẩn Hành, "Tiểu Ngũ."

"Vâng, thưa Vương gia." Tiểu Ngũ cúi đầu xuống, nếu có thể hắn thật muốn chui đầu xuống đất.

"Ai tới?"

"Là Vương phi." Tiểu Ngũ trả lời.

Mới vừa nói xong.

Diệp Tê Trì trực tiếp đi vào.

Tiêu Cẩn Hành cũng đã tắm gội thay y phục xong, tóc dài xoã xuống, trên người cũng chỉ mặc một bộ y phục màu trắng, hắn nhìn thấy Diệp Tê Trì, vẻ mặt không có tốt lắm.

"Ta chỉ nói mấy câu thôi." Diệp Tê Trì gọn gàng dứt khoát.

Diệp Tê Trì cũng biết nam nhân này không thích nàng, nàng cũng không muốn tự chuốc lấy phiền phức, hơn nữa đêm nay còn có rất nhiều chuyện xảy ra!

"Trước hết, trong chốc lát bất luận kẻ nào mang đồ lại đây, ngươi cũng đừng ăn, nguyên nhân cụ thể ta cũng không rõ lắm, dù sao thì đó là phi gian tức đạo."

Tiêu Cẩn Hành nheo mắt lại, hơi ngạc nhiên trước lời cảnh cáo của Diệp Tê Trì, nhưng mặt ngoài vẫn thờ ơ lạnh nhạt như cũ.

"Thứ hai, đêm nay ta mượn Tiểu Ngũ dùng một chút." Diệp Tê Trì lời ít ý nhiều.

Tiểu Ngũ lúc này vừa mới bước vào.

Vừa nghe đến Vương phi nói, thiếu chút nữa sặc nước bọt đến chết.

Tiêu Cần Hành đưa mắt nhìn qua.

Tiểu Ngũ đột nhiên quỳ rạp xuống.

Này Vương phi muốn chết nhưng cũng đừng liên lụy đến người vô tội!

"Tại sao ta phải cho ngươi mượn Tiểu Ngũ một đêm?" Tiêu Cẩn Hành mang theo giọng điệu cự tuyệt hỏi.

"Không phải ngươi có hứng thú thu phục cha ta về tay sao?" Diệp Tê Trì nói trúng chỗ trọng yếu.

Tiêu Cẩn Hành cau mày.

Giờ khắc này hắn đối với Diệp Tê Trì rõ ràng nhiều thêm một phần đề phòng.

"Nhưng tiền đề là, ta phải thu phục được cha ta trước. Đêm nay ngươi đem Tiểu Ngũ cho ta mượn, tương lai ta sẽ khiến cha ta trung thành với ngươi." Diệp Tê Trì nói rõ ràng minh bạch.

Tiêu Cẩn Hành chỉ như vậy lạnh lùng nhìn nữ nhân trước mặt.

Đây không phải lần đầu tiên hắn cảm thấy sự thay đổi đến kinh người của Diệp Tê Trì, lần này làm hắn cơ hồ phải tin tưởng người trước mắt không còn là Diệp Tê Trì nữa.

Diệp Tê Trì cũng biết gia hoả này rất đa nghi, không ai sinh ra trong cung đình hoàng tộc lại có thể đơn thuần được.

Nàng tùy ý để Tiêu Cẩn Hành đánh giá, chờ hắn đưa ra quyết định.

Như thế, một hồi lâu.

Tiêu Cần Hành nói, "Hiện tại liền đi theo ngươi sao?"

Là đang hỏi hiện tại có cần phải mang theo Tiểu Ngũ đi hay không.

Tiêu Cẩn Hành nam nhân này quả nhiên đủ khí phách, ở dưới tình huống cái gì cũng không biết liền lựa chọn giao dịch cùng nàng.

Hắn không sợ nàng gϊếŧ Tiểu Ngũ, sau đó phái người tới ám sát hắn sao?!

Phải biết rằng hiện tại đối thủ một mất một còn của hắn, Sở vương đang mượn sức Lễ Bộ thượng thư! Hắn không lo lắng nàng là người Sở vương phái tới sao?!

"Một canh giờ sau, làm hắn tới sân tìm ta." Diệp Tê trì cũng không dong dài.

"Ân." Tiêu Cẩn Hành lên tiếng, coi như đồng ý.

Diệp Tê Trì đạt được mục đích, xoay người muốn đi.

"Diệp Tê Trì." Tiêu Cẩn Hành đột nhiên kêu nàng lại.

"Ai cho ngươi ăn mặc thành như vậy?"

Tiểu Ngũ quỳ trên mặt đất, vùi đầu càng sâu.

Hắn cái gì cũng chưa nhìn đến, không thấy được Vương phi ăn mặc quyến rũ tuyệt diễm.

Diệp Tê Trì cúi đầu nhìn y phục trên người.

Cái gì cũng chưa lộ, tuy rằng là váy lụa nhưng cũng chỉ có cánh tay cùng cẳng chân lộ ra ngoài, bên dưới còn có váy lót, người cổ đai đúng thật không có lý.

"Ngươi không thích?" Diệp Tê Trì đột nhiên nhếch miệng cười, nàng chính là cố ý.

Sắc mặt Tiêu Cẩn Hành càng đen.

"Ta nghĩ, hơn nửa đêm tới đây cũng tới rồi, liền nghĩ câu dẫn ngươi...."

"Diệp Tê Trì." Tiêu Cẩn Hành thanh âm rất lớn.

Lục Dữu ở bên cạnh khϊếp sợ.

Kia một khắc làm nàng sợ hãi đến mức quỳ rạp xuống đất, thân thể đều phát run.

Ta thích người ngoan ngoãn, Vương phi có thể hay không bình thường một chút!

"Không thích liền không thích, rống lớn như vậy làm gì?" Diệp Tê Trì trợn mắt, nói với Lục Dữu bị doạ sợ bên cạnh, "Đi thôi."

Sau đó liền nghênh ngang rời đi.

Sau khi nàng khi rời đi, căn phòng còn tựa hồ còn tràn ngập lửa giận hừng hực.

Tiểu Ngũ quỳ trên mặt đất không giám đứng dậy.

Thẳng đến khi ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng nói, "Xin hỏi, Vương gia ngủ rồi sao?" Nô tỳ mang canh bồi bổ đến cho Vương gia."

Tiêu Cẩn Hành liếc nhìn Tiểu Ngũ một cái.

Tiểu Ngũ vội vàng đứng dậy, đi ra cửa, "Ai đưa lại đây?"

"Là thứ tiểu thư, tiểu thư nghe nói đêm nay Vương gia uống rượu, sợ Vương gia ngủ không ngon, nên đặc biệt sai nô tỳ mang canh lại đây giúp Vương gia tỉnh rượu, còn có thể trợ giúp giấc ngủ."

"Đưa cho ta đi." Tiểu Ngũ nhận lấy.

"Nô tỳ đứng chờ ở cửa, sau khi Vương gia uống xong, nô tỳ liền cầm chén đũa về phòng bếp, không quấy rầy Vương gia nghỉ ngơi nữa." Nha hoàn cung kính nói.

Tiểu Ngũ khẽ gật đầu.

Hắn mang bát canh vào trong phòng, đóng cửa lại.

Tiểu Ngũ đem chén canh đặt ở trên bàn, từ bên trong quần áo lấy ra một túi gấm, sau đó lấy ra một cây kim bạc.

Tiểu Ngũ nhìn phản ứng trên cây kim bạc, đi về phía Tiêu Cần Hành bẩm báo, "Hẳn là di hương."

Tiêu Cẩn Hành hai mắt nheo lại.

Mới nhớ tới lời Diệp Tê Trì nói.

Nữ nhân này, thực sự đã trở nên thông minh hơn?!

"Vương gia, hiện tại nên làm cái gì?" Tiểu Ngũ hỏi.

"Diệp Tê Trì muốn tương kế tựu kế, chúng ta liền nghe theo nàng ta đi."

Hắn thật ra muốn xem Diệp Tê Trì muốn làm cái gì!

Tiêu Cẩn Hành phân phó, "Đổ canh đi, cầm chén đưa cho nha hoàn làm nàng ta quay trở về."

"Dạ vâng."

Tiểu Ngũ làm theo lời Tiêu Cẩn Hành, đem chén rỗng đưa cho nha hoàn.

Sau khi nha hoàn rời đi, trực tiếp đi đến tiểu viện Diệp Chỉ Lam, nói: "Tiểu thư, Vương gia đã uống xong."

"Ngươi chắc chắn chứ?" Diệp Chỉ Lam không thể tin được.

Vì làm Diệp Tê Trì uống canh mà nàng ta đã phí không ít công phu, nhưng bởi vì nam nữ thụ thụ bất thân, nên nàng ta không thể trực tiếp đến sân Thần vương, đành phải phái nô tỳ đi. Lúc này thuận lợi như vậy, làm nàng ta có chút kinh ngạc không thôi.

"Nô tỳ xác định." Nha hoàn vội vàng khẳng định nói.

"Được rồi, lui ra đi."

"Dạ vâng."

Diệp Chỉ Lam cười nham hiểm.

Sau đêm nay, ngày mai tất cả sẽ thay đổi, mọi thứ sẽ thuộc về nàng ta!

.......

Tiểu Ngũ đến sân của Diệp Tê Trì một canh giờ sau đó.

"Có người đêm khuya mang đồ ăn đến cho Vương gia ngươi không?" Diệp Tê Trì hỏi.

"Thứ tiểu thư sai người tới mang canh đến."

Diệp Tê Trì cười lạnh.

Quả nhiên đúng như những gì nàng nghĩ.

Diệp Chỉ Lam, nói chính xác là Chu Nhược Đường thực đúng là to gan lớn mật.

Một bên muốn làm nàng thân bại danh liệt, một bên còn muốn cho Diệp Chỉ Lam leo lên giường Tiêu Cẩn Hành, một khi đã xảy ra quan hệ, Tiêu Cẩn Hành không muốn nạp Diệp Chỉ Lam cũng không được....Thật đúng là "Chuyện tốt" một mũi tên trúng hai con nhạn!

Diệp Tê Trì đôi mắt vừa chuyển, lại hỏi, "Hắn có uống không?"

"Vương gia không uống."

Nàng nghĩ Tiêu Cẩn Hành nam nhân này cũng sẽ không ngu xuẩn như vậy.

Đừng nói nàng đi nhắc nhở, nếu nàng không nhắc nhở, hắn cũng không có khả năng không hề phòng bị.

"Tiểu Ngũ, đêm nay liền dựa vào ngươi." Diệp Tê Trì đột nhiên trịnh trọng nói.

Tiểu Ngũ không hiểu nàng nói gì, nhưng hắn luôn cảm thấy đêm nay sẽ xảy ra chuyện lớn.

Diệp Tê Trì âm lãnh cười một chút.

Cái gì gọi là "Tự hủy", ngày mai hai mẹ con Chu Nhược Đường liền sẽ sâu sắc mà cảm thụ!