Chương 2: Chạy là thượng sách

Ban đêm tại Thần vương phủ.

Thị vệ mang ngự y đến, vội vội vàng vàng đẩy cửa phòng ra, vừa mới tiến vào liền lập tức quay trở về đóng cửa phòng lại, động tác liền mạch lưu loát.

Chỉ là đi một chuyến này, hô hấp có chút nặng nề, mặt có chút hồng.

Ngự y đã ngoài tuổi, cũng bị hình ảnh vừa nhìn qua làm đỏ mặt.

Nửa ngày mới mở miệng nói: "Không phải nói Vương phi phát bệnh tim sao? Này Vương gia cùng Vương phi...."

Ngự y thật sự nói không nên lời.

Thị vệ cũng không nói nên lời.

Hắn tổng không thể nói, Vương gia nhà hắn....gợϊ ȶìиᏂ cùng xác chết đi?!

Hắn từ nhỏ đã đi theo Vương gia nhiều năm như vậy, còn không biết Vương gia có loại đam mê này?!

Thị vệ cùng ngự y đứng ở cửa mắt to trừng mắt nhỏ, không dám tiến cũng chẳng dám lùi.

Cứ như vậy đứng nghe âm thanh trong phòng suốt đêm.

.....

Sáng sớm ngày hôm sau.

Diệp Tê Trì chắc chắn không phải tự nhiên tỉnh.

Nàng toàn thân đau nhức không thôi, toàn thân tựa như bị bánh xe cán qua, chỉ muốn ngủ đến chết.

Chỉ là trong lúc mơ ngủ đột nhiên bị một dây mây thít chặt cổ, làm nàng hô hấp vô cùng khó khăn, nàng cứ như vậy giãy giụa, nhưng dù có vùng vẫy thế nào cũng không bắt được gì cũng không thể thoát khỏi dây mây quấn trên cổ.

Diệp Tê Trì sợ hãi mà mở mắt ra.

Một khắc kia khi mở to đôi mắt, nàng càng sợ hãi.

Trước mắt chính là gương mặt máu lạnh hung ác nham hiểm, bộ mặt hận không thể gϊếŧ chết nàng.

Sở dĩ nàng cảm giác được hô hấp không thông thuận, chính là bị hắn xiết lấy cổ.

Mẹ nó.

Tiêu Cẩn Hành cái tên điên này.

Sáng sớm liền bắt đầu gϊếŧ người.

Diệp Tê Trì liều mạng muốn phản kháng, nhưng lúc này cổ đã bị hắn liều mạng bóp chặt, sức lực to lớn, cơ bản không làm được gì.

Mắt thấy mình thực sự sắp bị Tiêu Cẩn Hành gϊếŧ chết, Diệp Tê Trì đột nhiên nhấc chân lên.

Sắc mặt nam nhân đang đè trên người bỗng biến đổi lớn.

Diệp Tê Trì ở giữa.

Nam nhân thiếu chút nữa đau đến ngất xỉu.

Lại cũng bởi vì đau đớn, không thể không buông lỏng tay, giây tiếp theo nhanh chóng bưng kín phần hạ bộ, khuôn mặt vặn vẹo.

Diệp Tê Trì vội vàng từ trên giường bò dậy, cách tên điên này vài bước.

"Diệp Tê Trì ngươi cư nhiên giám đánh lén bổn vương." Tiêu Cẩn Hành nghiến răng nghiến lợi gào thét.

Ta TM không có trộm đánh ngươi, nếu có ta liền trở thành một khối thi thể.

Diệp Tê Trì căn bản không muốn cùng Tiêu Cẩn Hành nói chuyện vô nghĩa.

Giờ phút này chạy là thượng sách.

Không ai biết tên điên này sẽ làm gì tiếp theo.

Diệp Tê Trì trực tiếp liền hướng tới cửa mà chạy.

"Ngươi đứng lại cho bổn vương!" Tiêu Cẩn Hành tức muốn hộc máu.

Mức độ phẫn nộ lúc này của hắn khiến Diệp Tê Trì bất giác đứng lại.

Dù sao Tiêu Cẩn Hành tàn tật, cũng không có biện pháp xuống giường gϊếŧ nàng.

Nàng quay đầu lại nhìn Tiêu Cẩn Hành, "Vương gia có gì phân phó."

"Chỉnh y phục tốt lại trước khi ra khỏi đây." Tiêu Cẩn Hành ra lệnh.

Diệp Tê Trì lúc này mới phát hiện chính mình... Không có trần như nhộng nhưng xiêm y chỉ che được nửa người.

Nam nhân tối qua nói không muốn nàng, nhưng thân thể lại thành thật hơn bất kì ai khác.

Diệp Tê Trì cắn răng.

Tên điên này, luôn muốn gϊếŧ nàng, còn quản việc nàng có mặc y phục hay không?!

Mạch não đúng thật là kỳ quái.

Diệp Tê Trì chạy lại nhặt quần áo mỏng trên mặt đất, y phục quá mức phức tạp, đừng nói mặc vào, nàng hiện tại hồ nghi tối hôm qua Tiêu Cẩn Hành là như nào cởi ra.

"Còn không mau mặc?!" Tiêu Cẩn Hành thân thể tựa hồ đã hết đau đớn.

Hắn nho nhã từ đệm giường ngồi dậy.

Mái tóc dài rũ xuống khuôn mặt, rơi xuống xương quai xanh lộ ra bên ngoài, cảnh tượng này có một chút.... Giống kỹ nữ đê tiện.

Diệp Tê Trì ánh mắt không khỏi dừng lại một chút.

Tối hôm qua từ khi mở mắt nàng đã một đường giành giật sống chết, căn bản không có thời gian nhìn mặt Tiêu Cẩn Hành.

Cuốn sách chỉ nói rằng Tiêu Cẩn Hành mặt như thoa phấn, đôi môi như đang thoa dầu, đôi mắt đa tình và đôi lông mày phong vân. Cái gọi là một đoá hoa lê áp giải đường, ngọc thụ lâm phong thắng Phan Anh, chỉ có thể hiểu chứ không thể diễn tả được bằng lời.

Hoá ra thật không thể diễn tả được, nàng thực sự không tìm được từ nào để diễn tả vẻ đẹp tuyệt trần của hắn.

Tựa như lời nói dù có đẹp đẽ, lộng lẫy đến mấy cũng không thể so sánh được với vẻ ngoài của người nam nhân trước mặt.

Diệp Tê Trì lúc này choáng váng, không chỉ vì sắc đẹp chấn động này.

Nàng trăm triệu không nghĩ tới nam nhân này trông giống hệt mối tình đầu của nàng.

Nàng còn tưởng rằng khuôn mặt nàng nhìn thấy tối hôm qua khi mở mắt chỉ là ảo giác.

"Diệp Tê Trì." Tiêu Cẩn Hành sắc mặt tối sầm xuống trước ánh mắt trừng trừng của An Ninh.

Diệp Tê Trì hoàn hồn.

Nàng bất động thanh sắc đem nước mắt nuốt xuống.

Khoé miệng còn cười khẽ một chút, như đang che dấu cảm xúc của mình.

Nàng như thế nào có thể hi vọng xa vời, nam nhân kia chết cũng có thể xuyên thư!

Trên đời này đâu ra nhiều truyện tốt như vậy.

Nàng mím nhẹ môi, khôi phục bình tĩnh.

Những cảm xúc mất kiểm xoát vừa rồi tựa như ảo giác.

Tiêu Cẩn Hành không khỏi nhíu mày.

Nữ nhân này từ khi nào lại có thể thoải mái thu phóng cảm xúc như vậy!

Trước kia cái gì cũng hiện rõ trên mặt, căn bản không biết cách che đậy là như thế nào.

"Ta không biết mặc." Diệp Tê Trì mở miệng nói, " Nếu không, ngươi giúp ta."

"Ngươi muốn tạo phản! Ngươi dựa vào đâu bắt bổn vương thay y phục cho ngươi!" Tiêu Cẩn Hành bạo nộ, một bộ như bị An Ninh làm bẩn.

"Ai cởi thì mặc! Nương ngươi không dạy ngươi, mọi việc phải trước sau vẹn toàn sao?!" Diệp Tê Trì cũng bị tính khí thất thường của Tiêu Cẩn Hành chọc cho tức giận.

Ngay khi lời nói rơi xuống.

Diệp Tê Trì liền cảm thấy Tiêu Cẩn Hành sắc mặt có gì đó không ổn rồi.

Hắn hung hăng nhìn chằm chằm nàng, bàn tay nắm chặt gân xanh nổi lên lộ rõ các khớp xương trắng bệch.

Thứ này.

Là tức giận.

Có vẻ như hắn ta không chỉ tức giận.

Diệp Tê Trì cũng sống dưới mái nhà của người khác, bảo trọng tính mạng là quan trọng nhất.

Nàng vội vàng nhặt lấy quần áo lung tung mặc vào một hồi, hơi lộn xộn nhưng miễn cưỡng cũng coi như mặc được, ăn mặc tốt lúc sau cô liền nhanh chân bỏ chạy, thô lỗ kéo cánh cửa.

Ngoài cửa, thị vệ cùng ngự y đang ngái ngủ nghe thấy tiếng cửa lập tức đứng thẳng dậy.

Khoảnh khắc thị vệ nhìn đến Diệp Tê Trì, tròng mắt gần như bật ra.

Vương phi , Vương phi là là là.... Xác chết vùng dậy sao?!

Tối hôm qua chẳng lẽ không phải cưỡиɠ ɠiαи xác chết?!

"Vương phi, Vương gia nói người bị bệnh tim, có thể để thần chẩn bệnh cho ngài một chút được không?" Ngự y chấp tay thi lễ.

Diệp Tê Trì khựng lại.

Trong sách sau khi Diệp Tê Trì chết, ngự y liền tới xem qua, Tiêu Cẩn Hành cũng tỏ ra bộ dáng thương tâm muốn chết, thời điểm đọc sách không cảm thấy gì, dù sao Diệp Tê Trì không xuất hiện nhiều trong cốt truyện, đối với người này nàng cũng không có cảm giác đồng cảm, giờ khắc này đột nhiên nàng cảm thấy nữ nhân Diệp Tê Trì này thực sự vô giá trị.

Mệt thay là trong nguyên văn gốc, Diệp Tê Trì còn yêu Tiêu Cẩn Trì nhiều như vậy.

"Ngươi mới có bệnh tim, cả nhà ngươi đều mắc bệnh tim."Diệp Tê Trì thở hổn hển, ném xuống một câu rồi sải bước rời đi.

"Tiểu Ngũ." Trong phòng đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm lạnh băng.

Thị vệ vội vàng đáp ứng: "Vâng, thưa Vương gia."

Sau đó nhánh chóng bước vào phòng.

Tong phòng, một mảnh hỗn độn, nếu không phải Vương phi sống sờ sờ đi ra, Tiểu Ngũ thật sự cho rằng Vương gia nhà hắn có sở thích đặc biệt.

"Vương gia."Tiểu Ngũ quỳ xuống hành lễ.

"Đưa cho Diệp Tê Trì một chén thuốc tránh thai đi." Tiêu Cẩn Hành phân phó.

"Vâng." Tiểu Ngũ nhận lệnh, không giám hỏi nhiều.

Chỉ là càng thêm tò mò, chuyện gì đã xảy ra sau khi hắn rời đi tối qua?!

Vương gia cùng Vương phi như thế nào lại làm đến trên cùng một cái giường?

Liệu sau này bọn hắn có còn ám sát Vương phi nữa không!?