Lời Diệp Tê Trì nói khiến mọi người chấn kinh.
Khí thế của nàng lúc này thật không gì sánh bằng.
Chu Nhược Đường sững sờ tại chỗ, ngây ra như phỗng!
Phỏng chừng bà ta nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ tới, Diệp Tê Trì sẽ có một ngày lại cường thế như vậy.
Trong trí nhớ của bà ta, Diệp Tê Trì là một tiểu nữ hài yếu đuối, chỉ cần nhìn thấy bà ta đều chỉ biết trốn tránh, cho dù hiện tại trở thành Vương phi thì tuyệt đối cũng không thể đột nhiên trở nên lợi hại như vậy.
Hơn nữa suy nghĩ một cách sâu sa.
Lời nói của Diệp Tê Trì không chỉ uy nghiêm, mà còn làm bà ta không có lý do gì để phản bác.
Bích Thanh trong miệng vẫn luôn nói cây trâm bị đánh vỡ là của "Phu nhân", bà ta đương nhiên biết "Phu nhân" trong miệng Bích Thanh nói chính là mình, mấy năm gần đây bà ta quản lý phòng sau của Thượng Thư phủ, quyền lực cũng càng lúc càng lớn, trong phủ hạ nhân đều nịnh hót gọi bà ta là phu nhân trong lòng bà ta tự nhiên là vui vẻ, nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy cũng không ai phản đối với cái xưng hô "Phu nhân" này. Ngay cả Tần Mộng Hề cũng không nói gì, chỉ ỡm ờ cho phép.
Gọi nhiều năm như vậy bà ta cũng đã quen rồi.
Nhớ trước đây Diệp Tê Trì chưa có xuất giá, từ lúc đó cũng đã bắt đầu gọi bà ta là "Phu nhân" giờ phút này lại đột nhiên thượng cương thượng quyết.
Một khi bà ta thượng cương thượng quyết, chính là bà ta không tuân thủ nữ tắc, không tuân thủ lễ nghi gia quy.
Ở Đại Huyền Quốc, mối quan hệ tôn ti lớn hơn hết thảy! Bà ta không thể như vậy an thượng một cái tội danh.
Cho nên, bà ta căn bản không thể thừa nhận "Phu nhân" trong miệng Bích Thanh nhắc đến chính là mình.
Chỉ đành phải âm thầm nuốt cơn tức này xuống!
Chu Nhược Đường vô thức nắm chặt tay, đè nén lửa giận nhìn nữ nhân trước mặt.
Diệp Tê Trì ngước mắt hỏi, "Chu di nương cùng thứ muội đều nghe hiểu chứ?"
Biểu tình khinh thường như vậy đối với bọn họ, làm Diệp Chỉ Lam tức giận gần như muốn hét lên.
Vốn dĩ nàng ta tới cửa là cố ý muốn làm khó dễ Diệp Tê Trì!
Nhưng không ngờ rằng, ngược lại bị nàng giáo huấn một trận.
"Là ta hiểu lầm." Chu Nhược Đường nháy mắt thay đổi sắc mặt.
"Nương...." Diệp Chỉ Lam không có lòng nhẫn nại như Chu Ngược Đường.
Diệp Tê Trì ánh mắt sắc bén liếc nàng ta một cái.
Diệp Chỉ Lam bị doạ cho sợ hãi, tim dập thình thịch.
Nàng ta vội vàng sửa miệng, thậm chí còn gọi theo bản năng, "Di nương."
Diệp Tê Trì mỉm cười châm chọc.
Diệp Chỉ Lam nhìn vẻ mặt Diệp Tê Trì, tức giận đến hận không thể tiến lên bóp chết nàng.
Nàng ta cư nhiên sợ Diệp Tê Trì.
"Đã làm phiền Vương phi và tỷ tỷ rồi, ta liền cáo lui trước." Chu Nhược Đường hành lễ.
"Lui ra đi." Diệp Tê Trì phất phất tay, xoay người đi thẳng ra sau tấm bình phong.
Chu Nhược Đường nhìn bóng lưng thản nhiên của Diệp Tê Trì, nghiến răng nghiến lợi mang theo người rời đi.
Diệp Chỉ Lam không nhịn được thở dài.
Vừa trở lại sân của Chu Ngược Đường, Diệp Chỉ Lam liền nhịn không được bạo phát, "Diệp Tê Trì rốt cuộc cho rằng nàng ta là ai?! Nàng ta dựa vào có gì mà lại tát ta, dựa vào cái gì đối với nương như vậy! Chẳng phải chỉ là một cái Vương phi thôi sao? Nàng ta thật sự cho rằng nàng ta có thể bay lên trời!"
"Đủ rồi." Chu Nhược Đường sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
Đã lâu rồi không có tức giận như thế này.
Chu Nhược Đường đôi mắt hung ác, vung tay tát thật mạnh vào mặt Bích Thanh.
Bích Thanh bị đánh ngã xuống đất, khoé miệng không cẩn thận cắn ra máu, nhưng lại không dám nháo khóc.
"Cẩu nô tài vô dụng!" Chu Nhược Đường đem lửa giận toàn bộ toàn bộ đều phát tiết lên trên người Bích Thanh.
"Là nô tỳ không đúng, là nô tỳ nói sai, nô tỳ nguyện ý chịu bất kỳ hình phạt nào của ngài." Bích Thanh vội vàng quỳ xuống đất nhận sai.
"Đem nàng ta ra ngoài, vả hai mươi cái." Chu Nhược Đường ra lệnh.
Bích Thanh căn bản không giám xin tha, liền như vậy bị kéo ra ngoài."
Bên ngoài vang lên âm thanh vỗ tay kinh người, trong phòng nha hoàn cùng nô tỳ sợ hãi tới mức đều không dám lên tiếng.
"Nương." Diệp Chỉ Lam tập mãi thành thói quen, dù sao cái nô tài nào chọc nàng ta không cao hứng, cũng chính là đánh!
Chu Nhược Dường sau khi trút giận xong, cũng hơi bình tĩnh lại một chút, hung hăng nói, "Việc làm Thần vương nạp ngươi làm thϊếp không nên chậm trễ nữa!"
Diệp Chỉ Lam trên mặt cũng lộ vẻ âm hiểm, "Chờ ta gả qua đi, ta nhật định sẽ làm cho Diệp Tê Trì sống thật tốt."
"Trước cứ nhịn khẩu khí này. Hôm nay là sinh thần của cha ngươi, vậy nên cứ vượt qua ngày hôm trước đã." Chu Nhược Đường chung quy vẫn là còn lý trí.
"Được." Diệp Chỉ Lam vội vàng gật đầu, còn nói thêm, "Ta nhìn thấy hôm nay Diệp Tê Trì ăn mặc rất đẹp."
"Ăn mặc đẹp thì có lợi ích gì? Cầm kì thư hoạ của nàng ta loại nào có thể tốt hơn ngươi! Nếu nàng ta thức thời thì sẽ không đi tham gia nội quyến yến hội, nếu muốn tham gia, ta sẽ làm cho nàng ta mất mặt." Chu Nhược Đường hung hăng nói.
Nghĩ tới những chuyện có khả năng phát sinh, Diệp Chỉ Lam trong lòng không khỏi vui sướиɠ.
Nàng ta chưa từng để Diệp Tê Trì vào mắt!
......
Sau khi Diệp Tê Trì giáo huấn xong Chu Nhược Đường cùng Diệp Chỉ Lam, Tần Mộng Hề và Lục Dữu, còn có tất cả nô tỳ trong phòng đều kinh ngạc đến ngây người.
"Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì?" Diệp Tê Trì không nói nên lời.
Tần Mộng Hề nửa ngày mới phản ứng lại, "Tê nhi, ngươi không phải là chúng tà đi."
Đây vẫn là Tê nhi của bà, quả thật không có gì thay đổi.
"Ta xuất hồn." Diệp Tê Trì nói thẳng.
Tuyệt đối không gạt người.
Thật là xuất hồn nên nàng mới có thể biến trở thành Diệp Tê Trì.
"Ngươi, đứa nhỏ này." Tần Mộng Hề cho rằng Diệp Tê Trì nói giỡn, bà cười cười, "Sau khi gả cho Thần vương, ngươi thay đổi rất nhiều, Thần vương hẳn là chỉ dạy ngươi không ít đi."
"......" Cái tên điên kia một ngày không nghĩ gϊếŧ nàng, nàng liền a di đà phật rồi.
Diệp Tê Trì không giải thích nhiều.
Nàng nhìn Tần Mộng Hề đã thay đồ xong.
Tần Mộng Hề cũng mới 35 tuổi, mặc dù ở Thượng Thư phủ không được sủng ái, nhưng ăn mặc chung quy so với người thường tốt hơn rất nhiều, hơn nữa năm đó thành thân của hồi môn cũng không ít, chỉ cần không lãng phí cũng đủ bà sống cả đời, cho nên làn da cả người bà đều bảo dưỡng đến phi thường tốt, hoàn toàn nhìn không ra một chút dấu hiệu lão hoá, đặc biệt giờ phút này bà tỉ mỉ ăn mặc thật cẩn thận, có thể nói là tuyệt diễm kinh thành.
Nhớ năm đó Tần Mộng Hề còn chưa xuất các, người tới cầu thân thiếu chút nữa đạp đổ cửa Tần phủ.
Cũng chính là Diệp Chính Đức năm đó phong lưu phóng khoáng, tài hoa hơn người hấp dẫn Tần Mộng Hề, cuối cùng mới lứa chọn gả cho hắn.
Vẻ đẹp của Diệp Tê Trì phần lớn là kế thừa từ Tần Mộng Hề.
"Phu nhân, người thật xinh đẹp." Lục Dữu, nhịn không được kinh hô, "Đẹp như Vương phi, quả thực giống nhau."
Trong phòng mọi người cũng nhịn không được khen ngợi.
Tần Mộng Hề cũng nghiêm túc nhìn chính mình trong gương.
Bà cũng bị ngạc nhiên trước vẻ ngoài của mình.
Sau khi gả cho Diệp Chính Đức, mấy năm này bà đều không có hảo hảo nhìn lại chính mình.
Bà gần như quên rằng bà cũng từng là cái kia, một hòn ngọc quý bị người để trong lòng bàn tay mà sủng.
"Nương." Diệp Tê Trì nói, "Hôm nay liền xem biểu hiện của người."
Tần Mộng Hề hốc mắt có chút hồng, bà ổn định cảm xúc quay đầu nhìn nữ nhi, "Ý của Tê nhi là?"
"Hôm nay nội quyến, con muốn cho người kinh diễm toàn trường." Diệp Tê Trì mỉm cười, lời nói khí phách.Hình như có một loại cảm giác anh tư táp sảng*.
*Nói về nam nhi có tính khí, thần thái phi dương, tư thái anh dũng uy phong. Cũng có thể chỉ nữ nhân thần thái bốn phía, tinh thần sảng khoái, khí chất anh tư táp sảng.
Tần Mộng Hề không biết có phải hay không bị nữ nhi cảm nhiễm.
Bà trước đây chưa bao giờ có ý trí chiến đấu, ngay giờ phút này đã bị khơi dậy rồi.
Tần Mộng Hề gật đầu nói, "Được, nhất định sẽ cho con thấy một người nương hoàn toàn khác."