Tô Hoàn thấy hắn ta bị vả mặt nên trong lòng đắc ý, xem xem, còn không tóm được huynh sao?
"Xem ra ngày mai muội phải nấu một bình lớn mới được, không thì không đủ chia cho các huynh mất!" Tô Hoàn cười lộ ra mấy cái răng trắng, trông cực kỳ xinh đẹp.
Tô Cảnh cũng cười nàng, y dùng tay áo lau mồ hôi trên trán cho nàng, cực kỳ dịu dàng: "Hoàn Hoàn thông minh thật, sao muội biết cách nấu này vậy?”
“Đại ca, ta đọc mấy quyển sách nên nhớ rõ, nhưng nếu huynh hỏi tại sao ta biết thì ta không thể nói cụ thể cho huynh được!”
Nàng giải thích điều này thế nào đây? Dù sao thì nàng cũng chỉ biết thôi!
“Uống rất ngon, Hoàn Hoàn có lòng rồi!” Tô Cảnh vỗ đầu nàng, giống như người bình thường, ca ca xoa đầu muội muội.
Nhưng hành động này đã sưởi ấm trái tim Tô Hoàn rất nhiều, từ nhỏ nàng đã thiếu vắng tình thương gia đình, nàng thực sự mong mỏi có một gia đình quan tâm đến mình!
Các huynh đệ có chút chưa đã thèm, Tô Quân liếʍ khóe môi, vẻ mặt vẫn kiêu ngạo.
Một lần nữa cầm liềm đi cắt lúa trước, ít nhất phải ba ngày mới có thể cắt xong hai mẫu ruộng, Tô Cảnh bất đắc dĩ nhìn Tô Hoàn: “Hoàn Hoàn, muội còn nhớ rõ đường về không? Bên ngoài nóng quá, muội mau về nhà nghỉ ngơi, chờ đại ca về nấu cơm trưa cho muội!”
Tô Hoàn gật đầu: “Nhớ rõ ạ!” Nàng nhặt lọ nước rỗng lên, vẫy tay chào mấy ca ca, sau đó đi dọc theo con đường nhỏ trở về nhà, còn lưu luyến mỗi bước quay lại ba lần.
Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của nàng rời đi, Tô Dịch mỉm cười nói với các huynh đệ: “Hoàn Hoàn muội muội khác với những gì chúng ta tưởng tượng nhỉ!”
Bọn họ vẫn luôn cho rằng Tô Hoàn nhất định mắc bệnh tiểu thư, nhưng hiện tại xem ra không hẳn như thế, tạm thời thì nói là như vậy đi.
Tô Mộ giữ nguyên vẻ trầm mặc, Tô Thần gật đầu đồng ý, chỉ có Tô Cảnh hài lòng mỉm cười: “Cho nên, nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, cũng không thể tự cho là đúng!”
Nước cam thảo được các ca ca thích, Tô Hoàn về nhà với tâm trạng vui vẻ, bắt đầu làm bữa trưa.
Bột mì trong túi cũng không còn nhiều lắm, nàng múc ra một chiếc chén nhỏ pha với nước cho loãng, hiện tại điều kiện như thế này, dù sao cũng không thể xa xỉ quá, cho khoai tây vụn vào trộn đều, chỉ cần lấy nước luộc mì là được, nêm gia vị muối ăn, phết dầu vào nồi, mới phát hiện dầu trong bình đã cạn, tìm khắp nhà một vòng cũng không thấy giọt thừa nào, Tô Hoàn bất đắc dĩ thở dài, Tô gia thực sự còn nghèo hơn cả tưởng tượng.
Một miếng bí đỏ lớn thái hạt lựu, trộn với một chén gạo nhỏ rồi cho vào nồi hấp, rau sam đun sôi thành nước rồi trộn với ít giấm chua, không có ớt thì không thể làm được, lại hâm nóng bánh bột ngô còn thừa vào buổi sáng, thế là xong việc!
Năm huynh đệ Tô Cảnh từ đồng trở về, xa xa đã ngửi thấy mùi thơm, Tô Quân còn hít hà cảm thán, nhà ai nấu cơm thơm thế?
Mấy người trở về đến trong sân mới phát hiện mùi thơm đó lại đến từ nhà mình, ống khói trong nhà có khói bếp lượn lờ bốc lên, ngoài sân phơi đầy quần áo, không phải của họ thì còn của ai được?