"Ta thấy không phải vậy đâu, ngày đó ta đi hóng chuyện, Cố phu nhân kia nói câu nào câu nấy cũng coi thường người Tô gia, nói bọn họ đừng có bấu víu vào mối quan hệ với con gái của mình, rồi kiếm lời từ Cố gia, nói gì mà không ai nợ ai, sau này đừng lui tới nữa. Chỉ sợ là bà ta chê nhà bọn họ nghèo, hơn nữa ngươi nhìn xem Tô Hoàn mặc đồ như thế nào, nào có giống như mang bạc quay về đâu? Sợ là bị Cố phu nhân đuổi ra khỏi nhà đấy!" Một đại nương gãi đúng chỗ ngứa nói ra chuyện này.
Những người khác nghe vậy không khỏi tặc lưỡi, thầm mắng Cố phu nhân tâm địa sắt đá, hẹp hòi cay nghiệt.
Đám người đó ai cũng cố chấp với ý kiến của mình, nói chuyện không thống nhất, trong đám người có một bà lão mắt như trợn ngược, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tô Hoàn quay về nhà, trên trán đã rịn một lớp mồ hôi, nàng cũng không biết nhìn mặt trời nên dựa vào trực giác để tính toán thời gian. Phòng phía Tây là nơi các ca ca ngủ, Tô Hoàn đẩy cửa đi vào, chăn gối trên giường đất được xếp gọn gàng ngay ngắn, Tô Hoàn mang y phục dơ của bọn họ ra, lấy chậu gỗ để đập đồ.
Nhờ vào mùi mồ hôi để phân biệt đồ sạch đồ dơ, đồ của năm ca ca chất đầy một chậu to. Ở thời đại này không có xà bông thơm giặt đồ, nhà nào giàu thì có xà phòng, còn dân quê thì dùng tro để khử mùi hôi, rồi dùng gậy gỗ đập để rửa sạch, làm sao mà không còn mùi mồ hôi nữa là được.
Nếu có xà bông thơm thì tốt rồi, nàng lặng lẽ suy nghĩ trong lòng. Làm xà bông thơm cũng khá đơn giản, có dầu với tro là được, hai thứ đó có thể xảy ra phản ứng hóa học.
Nhân lúc đang rảnh rỗi, Tô Hoàn cẩn thận đi tìm một vòng quanh nhà, phát hiện gia đình này rất nghèo. Ngoại trừ một vài món đồ cần thiết ra thì không tìm ra thứ gì nữa cả, đồ bày biện cũng rất đơn giản, trên tường còn có vết nứt, ánh mặt trời chiếu vào rọi thành từng luồng sáng, hơn nữa đồ trong nhà cũng đã cũ kỹ và rách rưới rồi.
Nàng dùng cái chổi rơm quét sân, rồi lại quét trong ngoài nhà một lần, Tô Hoàn nghĩ xem trưa nên làm gì cho các ca ca ǎn.
Trong nhà chỉ có từng đó đồ, gạo thì chắc chắn không đủ rồi, nàng tìm thấy mấy trái bí đỏ trong hầm. Tô Hoàn quyết định trưa sẽ nấu cháo bí đỏ để ăn, bí đỏ thơm ngọt lại còn chắc bụng nữa.
Trong hầm có mấy túi khoai lang và khoai tây nữa, đến lúc đó nàng sẽ dùng khoai tây để làm bánh. Nàng nhớ lúc về trên bờ ruộng có rất nhiều rau sam, có thể đi hái chút rau sam trộn ăn.
Nói là làm ngay, Tô Hoàn cầm cái giỏ nhỏ đi ra ngoài hái một ít rau sam về, nàng lặt rau rồi rửa sạch sẽ, sau đó cắt bí đỏ thành từng miếng nhỏ, công việc sơ chế đã xong.
Con sông cách nhà không xa, nàng mang y phục đến bờ sông giặt sạch rồi mang về phơi trong sân, ngay sau đó lại phải đến giếng làm nước cam thảo nữa.
Người cạnh giếng đã ít hơn nhiều, chắc là giờ này mọi người về nhà nấu cơm cả rồi, trái lại vẫn còn vài người ngồi đó tán gẫu.
Sau khi lấy nước nàng chạy đi ngay, Tô Hoàn không biết nơi mấy ca ca làm việc nên đành tìm người hỏi thử. Phía Đông của thôn có một mảng ruộng màu vàng kim rất lớn, mọi người đang chui đầu vào mẫu ruộng riêng của nhà mình để làm lụng.
Tô Hoàn hỏi đường đi đến, mọi người thấy thiếu nữ xa lạ này rất thanh tú, có người hỏi nàng là ai, nàng bèn thoải mái nói mình là con gái Tô gia.