Khi những thông tin này lướt qua đầu, Sầm Nịnh cứ thế nhìn chằm chằm vào Kỷ Như khiến đối phương cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Cậu nhìn tôi làm gì? Ghê quá đi." Kỷ Như ghét bỏ xoa xoa da gà trên cánh tay, không nhịn được suy đoán: "Không phải là định cùng Kim Duyệt Khả chơi xấu tôi đấy chứ? Thật đúng là một con chó ngoan của Kim Duyệt Khả mà!"
Sầm Nịnh vốn là người tốt tính, nghe vậy cũng không nhịn được mà cười khẩy: "Giỏi sủa thế nhỉ, nếu không biết nói thì đưa cái miệng cho người cần đi, cảm ơn."
Thực ra trước đó cô có "quen biết" Kỷ Như rồi, nhưng chỉ nghe nói qua tên cô ta, ở xa xa nhìn thấy bóng dáng của cô ta vài lần trong mấy buổi tiệc chứ chưa bao giờ tiếp xúc trực tiếp.
Sau khi được phân vào cùng một lớp, bọn họ mới tiếp xúc một chút, đây cũng là lúc Sầm Nịnh nhận ra những đánh giá trước đây về Kỷ Như thật chẳng sai chút nào, quả nhiên là một kẻ bá đạo, ngang ngược còn không nói đạo lý, vai phản diện này không phải cô ta thì còn ai?
"Liên quan gì đến cậu ấy? Đừng có luôn chọn người yếu để bắt nạt có được không?" Kim Duyệt Khả lớn tiếng quát, kéo sự chú ý của Kỷ Như trở lại trên người mình: "Chuyện cậu cố tình giẫm lên nắp hộp của tôi còn chưa cho tôi lời giải thích đây này!"
"Tự nhiên hét toáng lên chi vậy?" Kỷ Như như bị giọng nói lớn của Kim Duyệt Khả dọa sợ, vẻ mặt sợ hãi vỗ ngực: "Sợ quá nha, thật thô lỗ."
"Ai mới là người hét trước chứ? Cậu không nghe được giọng mình lớn thế nào sao?" Kim Duyệt Khả bực mình "chậc" một tiếng: "Mà này, cậu có định xin lỗi không đây?"
Kỷ Như không kiên nhẫn liếc mắt: "Ai bảo cậu làm rơi đồ không nhặt lên sớm một chút? Chặn đường tôi, bị tôi giẫm lên cũng đáng đời."
Những lời nói hùng hồn không nói lý của cô ta làm đầu óc Kim Duyệt Khả trống rỗng trong giây lát: "Hả?!"
Nhưng cô ấy nhanh chóng phản ứng lại, nhanh mồm nhanh miệng nói: "Không phải, cái hộp chặn đường cậu thì cậu bước qua không được à? Cứ phải giẫm lên sao? Không thích tôi thì nói thẳng đi!"
Cô ấy dừng lại một chút, bỗng nghĩ ra điều gì đó, vẻ mặt có hơi kỳ lạ: "Không phải là do trong bữa tiệc lần trước cha mẹ cậu cứ khen ngợi thành tích của tôi tốt mà chê bai cậu nên cậu ghen tức, giờ mới trả thù tôi đấy chứ?"
Vừa nói xong, chính cô ấy cũng thấy không có căn cứ, vì trong mắt cô ấy chuyện này chỉ là chuyện nhỏ nhặt, nhưng nhìn gương mặt tối sầm và ánh mắt giận dữ của Kỷ Như, Kim Duyệt Khả còn điều gì không hiểu nữa chứ?
"Không thể nào, không thể có người nào nhỏ mọn như vậy chứ? Thành tích của mình kém lại không cho cha mẹ khen người khác sao?" Cô ấy lấy tay che miệng, đôi mắt mở to vì ngạc nhiên lấp lánh ánh sáng, giọng nói đầy vẻ khoa trương: "Sao lại có người keo kiệt như vậy nhỉ… Đúng không, Sầm Nịnh?"
Sầm Nịnh nhanh chóng che miệng cười khẽ, tuy không nói gì nhưng ánh mắt nhẹ nhàng nhìn Kỷ Như vẫn khiến đối phương tức điên lên.
"Tôi cần gì phải ghen tị với cậu chứ?" Gương mặt trang điểm kỹ càng của Kỷ Như ửng đỏ vì tức giận, giọng nói đột nhiên nâng cao, có chút chói tai: "Cậu chỉ học giỏi hơn tôi một chút thôi! Tôi có gì phải ghen tị chứ?!"
Kim Duyệt Khả cười nhạt: "Cậu nói thế nào chính là thế đó."
Cô ấy nhấc nắp hộp cơm bẩn lên, mặt trầm xuống, gằn từng chữ một: "Xin. Lỗi. Đi."