Trong lúc đó, lớp trưởng nhìn sắc mặt tái nhợt của Kỷ Xán, quan tâm hỏi một câu: "Kỷ Xán, mặt cậu tệ quá, lát nữa cậu đi bệnh viện sao?" Dù sao thì với tình trạng như thế này, phòng y tế của trường cũng không thể giải quyết được đi?
"Đúng, A Dao gọi xe giúp tớ rồi." Kỷ Xán giải thích với lớp trưởng một câu.
Trong lúc bọn họ trò chuyện, Sầm Nịnh chăm chú quan sát Mạnh Dao Thanh, nhìn anh rút tay khỏi túi quần, xếp lại đồng phục đã nhặt rồi đưa cho Bạch Chi.
Thoạt nhìn hoàn toàn giống với những gì được miêu tả trong tiểu thuyết.
Nhưng vấn đề là...
Sầm Nịnh mở to mắt, không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào tay của Mạnh Dao Thanh...
Tại sao anh lại đeo găng tay chứ?
Đã đeo găng tay rồi, sao nam nữ chính có thể diễn màn cú chạm tay nhẹ nhàng đầy ẩn ý được?
Cách lớp găng tay, dù bây giờ bọn họ có nắm tay nhau thì cũng không thể hiện được chỗ đặc biệt của nữ chính rồi!
Nhìn Mạnh Dao Thanh và Bạch Chi trao đổi đồng phục như giải quyết công việc chung, Sầm Nịnh vừa buồn bực suy nghĩ tuyến tình cảm sau này của nam nữ chính phải đi như thế nào vừa không nhịn được cảm thán: Cuộc sống hiện thực khác xa với tiểu thuyết, thật sự làm người ta khó có thể đoán trước!
Lúc trước khi nhìn thấy đống đồng phục đó, cô còn nghĩ chúng được buộc rất chặt, có lẽ sẽ không dễ dàng bung ra như trong tiểu thuyết, nhưng cuối cùng chúng vẫn rơi rớt theo đúng như cốt truyện đã định sẵn.
Ngay khi cô nghĩ rằng nam nữ chính cũng sẽ phát triển theo quỹ đạo của cốt truyện thì nam chính lại đeo găng tay khiến nữ chính quay lại vạch xuất phát, anh cũng sẽ không cảm thấy cô ấy có bao nhiêu đặc biệt.
Trong khoảnh khắc đó, trong đầu cô lóe lên vô số ý nghĩ lộn xộn mà không biết rằng, việc Mạnh Dao Thanh bây giờ ra ngoài nhất định phải đeo găng tay là do lời cảnh báo của cô...
Khi anh còn học ở nước ngoài, anh luôn sống một mình, ít có bạn bè đến gần, vì vậy anh cũng không cần thực hiện các biện pháp phòng ngừa đặc biệt, nhưng bây giờ xung quanh anh đều là bạn bè thân thiện, dù có cẩn thận đến đâu, trong cuộc sống và học tập cũng khó tránh khỏi việc tiếp xúc.
Giống như lần trước khi anh đưa bút cho Sầm Nịnh, dù đã rất cẩn thận nhưng vẫn không may bị móng tay của cô chạm phải... May mà chỉ là chạm vào móng tay.
Đối với người khác, có thể đó chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể, nhưng đối với Mạnh Dao Thanh thì lại như gặp phải đại họa.
Vì vậy sau sự việc đó, anh đã đeo găng tay vào, chỉ khi lên lớp để không ảnh hưởng đến việc viết, anh mới tạm thời tháo ra.
Bộ đồng phục mà anh mặc đã được đặc biệt sửa lại, cổ áo được nâng cao hơn, tay áo kéo dài hơn, sau khi đeo găng tay, toàn bộ cơ thể anh được che chắn kỹ lưỡng, không lộ ra một chút da thịt nào nhằm mục đích loại bỏ mọi rủi ro từ trong trứng nước.
Sau đó trừ khi có ai đó cố ý chạm vào mặt anh, nếu không sẽ không có bất kỳ khả năng nào làm anh tiếp xúc với da thịt của người khác nữa.
Giống như bây giờ, trong lúc nhặt đồng phục dưới đất, khi trao đồng phục cho cô bạn cùng lớp, Mạnh Dao Thanh có thể cảm nhận rõ ràng sự tiếp xúc ngắn ngủi giữa mu bàn tay và đầu ngón tay của mình.
Cũng may, anh đang đeo găng tay.
Lại một lần nữa, Mạnh Dao Thanh cảm thấy may mắn vì những biện pháp phòng ngừa chu đáo của mình.