Vừa giải tán, Sầm Nịnh đã nghe thấy cán sự thể dục gọi mấy nam sinh đi chơi bóng rổ, còn có mấy nữ sinh khác thì rủ nhau đi mượn vợt cầu lông ở phòng dụng cụ.
Kim Duyệt Khả hỏi Sầm Nịnh có muốn chơi cầu lông hay bóng bàn không, Sầm Nịnh không hứng thú nên lắc đầu.
“Không muốn.”
“Vậy bóng chuyền thì sao? Cậu muốn chơi bóng chuyền không?”
Người nói câu này là Lộ Hướng Y, vốn dĩ cô ấy đang kéo tay Doãn An An đi trước hai người, nhưng nghe thấy cuộc trò chuyện của họ nên quay lại.
Kim Duyệt Khả nhún vai: “Chúng tớ không biết chơi bóng chuyền đâu, cậu tìm người khác đi.”
Lộ Hướng Y đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối nên cũng không thất vọng lắm, chỉ ôm chặt lấy bạn cùng bàn của mình, giả vờ đau khổ: “May mà tớ còn có cậu...”
Doãn An An giả vờ không kiên nhẫn, đảo mắt: “Cậu cứ tiếp tục lề mề thế này tớ sẽ đi đánh tennis với lớp trưởng đấy.”
“Được rồi, được rồi, đi chơi bóng chuyền nào...” Lộ Hướng Y sợ cô ấy đổi ý, vội đẩy cô ấy đi.
Hai bóng dáng, một cao một thấp nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của hai người.
Kim Duyệt Khả nhìn theo hướng họ rời đi, đột nhiên thở dài: “Lộ Hướng Y cao thật đấy, lúc cậu ấy nhìn xuống tớ cảm thấy áp lực lắm, khi nào tớ mới có thể nhìn người khác từ trên xuống nhỉ?”
Sầm Nịnh nhìn cô ấy, giọng điệu nghiêm túc: “Người ta cao 1m81 lận! Trong lớp chỉ có vài người cao hơn cậu ấy, còn cậu thì...”
Cô giơ tay lên, đo một chút trên đầu hai người có chiều cao xấp xỉ nhau: “Chỉ có 1m61 thôi.”
Kim Duyệt Khả gạt tay cô ra, không hài lòng nói: “Cậu báo chiều cao thì báo chiều cao đi, có cần phải thêm chữ "chỉ" vào không?!”
Đang trong độ tuổi phát triển mà, biết đâu một thời gian nữa chiều cao lại tăng vù vù thì sao?
Sầm Nịnh cười hì hì hai tiếng, khi thấy quán trà chanh ở phía trước, cô tăng tốc bước tới.
Nắp ly trà chanh của quán này có đính một miếng mạt chược nhỏ, Sầm Nịnh lấy ra, đó là con bài số ba.
Nhìn lại nắp ly của Kim Duyệt Khả, đó là một con bài hình tròn.
“Cậu muốn giữ thứ này không?” Kim Duyệt Khả vừa tung hứng miếng mạt chược nhỏ, hỏi Sầm Nịnh: “Nếu cậu không muốn thì đưa tớ, biết đâu tớ có thể thu thập đủ bộ mạt chược thì sao.”
Sầm Nịnh suýt chút nữa phun trà chanh ra: “Vậy cậu phải uống bao nhiêu trà chanh chứ?”
Một bộ mạt chược ít nhất có 108 quân, chưa kể cô cũng không chắc mỗi lần uống đều có thể lấy được quân bài khác nhau.
Dù nói vậy nhưng bản thân cô không có ý định thu thập nên cô đưa nó cho Kim Duyệt Khả.
“Hình như có quán trà chanh khác tặng vịt con, lần sau chúng ta thử quán đó nhé?”
“Tùy cậu, dù sao tớ cũng không phân biệt được mấy loại trà chanh này.”
Lúc hoàng hôn, bầu trời nhuốm một mảng mây hồng rực, hai người giẫm lên ánh chiều tà, nhanh chóng đi vào rừng cây nhỏ bắt buộc phải đi qua để về sân tập.
Hai bên đường trồng đầy những cây xuyến chi màu hồng và cây long não cao lớn, dưới ánh chiều tà, những tán cây xanh tươi, xanh mướt như hòa quyện với sắc cam đỏ.
Hai người đi giày vải, đế giày mỏng, bước trên đường lát đá phát ra tiếng lộp cộp giòn giã, khi bước chân họ dần đồng đều, âm thanh của bước chân cũng hợp lại.
Sầm Nịnh hút một ngụm trà chanh, tai cô đột nhiên nghe thấy một vài âm thanh lạ.
“Cậu có nghe thấy âm thanh gì không?”
“Có à?”
Kim Duyệt Khả dừng bước, dựng tai lên lắng nghe, chẳng bao lâu, cô ấy thực sự nghe thấy một chút động tĩnh.
“Hình như có đấy...”