Mạnh Dao Thanh cúi đầu xuống, sau khi nhấc mũi chân lên, anh nhìn thấy một cây bút nằm trên sàn.
Thân bút tròn trịa, nắp bút được tạo thành hình đầu mèo mỉm cười, trông rất đáng yêu.
Không do dự, anh cúi xuống nhặt bút lên.
Cây bút bị ngâm một nửa trong trà chanh nên ướt sũng, khi anh cầm đầu mèo tròn trịa lên, cảm giác dính dính khó chịu của trà chanh nhanh chóng lan ra ngón tay.
Anh nhíu mày, lấy khăn giấy từ trong túi ra lau đi lau lại cây bút, cho đến khi nó hoàn toàn khô ráo.
Lúc này phần lớn sự chú ý của mọi người vẫn tập trung vào ba người đang cãi nhau, chỉ có chủ nhân của cây bút mới chứng kiến toàn bộ quá trình nó được nhặt lên và lau sạch.
Vì vậy khi Mạnh Dao Thanh định xử lý cây bút, Sầm Nịnh đã nhanh chóng đưa tay ra, nhẹ nhàng nói: "Đó là bút của tớ."
Cô nghiêng người về phía trước, tựa vào bàn, hai tay đan lại đón cây bút của mình: "Cảm ơn cậu."
Mạnh Dao Thanh không nói gì, chỉ hơi gật đầu, nhìn cô một lúc, rồi dường như do dự.
... Không định đưa sao?
Sầm Nịnh có hơi bối rối trước sự chần chừ của anh, nhưng khi nhìn thấy bàn tay trần của anh trong không khí, cô nhanh chóng hiểu ra vấn đề… Ban đầu anh định đặt cây bút trực tiếp lên bàn của cô phải không?
Như vậy có thể tránh được bất kỳ sự tiếp xúc da thịt nào.
Hiểu ra điều này, Sầm Nịnh định rụt tay lại, nhưng ngay lúc cô vừa nảy ra ý nghĩ đó, Mạnh Dao Thanh đã đưa bút cho cô.
Cô không di chuyển, chỉ mở tay ra yên lặng chờ đợi cây bút.
Động tác của anh có chút không tự nhiên, đầu ngón tay cầm bút dùng sức đến trắng bệch, thể hiện sự cẩn thận kỳ lạ, điều này khiến Sầm Nịnh không tự chủ cảm thấy căng thẳng.
Cô chăm chú nhìn tay anh, nhìn nó dừng lại cách tay mình hai tấc rồi thả cây bút xuống, khi thân bút lạnh lẽo chạm vào da cô, cô vô thức nắm chặt tay lại, giữ chặt cây bút.
Hoàn toàn không có bất kỳ tiếp xúc da thịt nào, Sầm Nịnh tự thấy hành động lần này đạt được "thành tích hoàn hảo".
Tuy nhiên, ngay khi cô nhận bút, Mạnh Dao Thanh như bị điện giật, nhanh chóng rụt tay lại, đôi mắt mở to nhìn cô đầy nghi hoặc.
"Xin lỗi." Sầm Nịnh nắm chặt cây bút, như đang đối mặt với kẻ thù: "Tớ có chạm vào cậu không?"
Mạnh Dao Thanh cụp mắt, lắc đầu: "Không."
Giọng nói của anh rất nhẹ, Sầm Nịnh phải dựa vào khẩu hình mới đoán ra anh đang nói gì.
Nghe anh phủ nhận, Sầm Nịnh mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cầm một cây bút thôi mà cũng làm mình mệt mỏi muốn chớt, cô thầm nghĩ rồi lại chuyển sự chú ý về ba người đang cãi nhau chưa dứt.
Mạnh Dao Thanh vẫn cúi đầu, ánh mắt dừng lại ở một góc bàn.
Là một lát chanh, tan chảy một nửa trong đống đá.
...
Thực tế là cô không chạm vào da anh, nhưng khi cô khép các ngón tay lại, móng tay mát lạnh của cô vô tình lướt nhẹ qua ngón tay anh.
Anh co ngón tay lại, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ…
Giống như bị thứ gì đó mổ một cái.
Cuối cùng tranh chấp giữa Bạch Chi và Kỷ Như vẫn không giải quyết được gì.
Khi giáo viên chủ nhiệm đến còn cố gắng để hai người hòa giải, nhưng cả hai đều không nhượng bộ, đặc biệt là Bạch Chi, chỉ mới chuyển trường ngày thứ hai đã gặp phải chuyện này, đúng là oan ức muốn chết.