Đang còn lẩm bẩm trong miệng, một giây sau, chủ nhân của cái tên đó đã xuất hiện ở hành lang cửa sổ.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Mắt Kim Duyệt Khả sáng lên, khi Kỷ Xán vừa bước vào lớp, cô ấy đã không kìm được gọi lớn: "Kỷ Xán! Mau đến mà dẹp chuyện của chị họ cậu đi!"
Kỷ Xán ngơ ngác: "Hả?!"
Mạnh Dao Thanh đứng sau cậu ta dừng bước, nhìn cậu ta rồi lại nhìn mấy cô gái tụ tập lại với nhau, vẫn giữ im lặng như mọi khi.
"Cái hả gì mà hả?!" Cuối cùng Kim Duyệt Khả cũng không nhịn được nữa: "Mau kéo chị cậu đi chỗ khác đi! Sáng sớm đã đứng đây làm phiền người ta rồi."
Khó trách nhân duyên trong lớp của Kỷ Như nát như vậy, đáng đời! Cô ta đáng bị như thế!
Khi thấy phản ứng của Kim Duyệt Khả, sao Kỷ Xán có thể không biết cô chị họ thân ái của mình lại gây ra trò gì nữa?
"Có chuyện gì vậy chứ..." Cậu ta thở dài, đến cả việc đặt ba lô xuống cũng chẳng có tâm trạng, nhanh chóng bước về phía Kỷ Như.
Vừa đi vừa oán giận hỏi cô ta lại gây ra chuyện gì nữa.
Mạnh Dao Thanh ngập ngừng một lúc, không biết vì sao vẫn quyết định đi theo.
Dường như sự việc như càng trở nên rối ren hơn vì sự xuất hiện của hai người.
Khi chỉ có mình bọn họ ở đó, Kỷ Như còn thừa nhận chính mình đã đẩy Bạch Chi, nhưng khi thấy Mạnh Dao Thanh cũng bước tới, cô ta lại nói không phải mình.
Thấy vậy, Sầm Nịnh liên tục lắc đầu, nghĩ rằng chuyện này sợ rằng còn lâu mới kết thúc.
Thậm chí cô còn nghe thấy Doãn An An càu nhàu: "Sao họ không đánh nhau luôn đi, cứ đấu võ mồm thì có gì vui?"
May mắn thay, Kỷ Xán vừa tới đã nhanh chóng đẩy Kỷ Như sang lối đi bên cạnh, nhường ra không gian rộng hơn. Sầm Nịnh nhân cơ hội quay trở lại chỗ ngồi của mình.
Tuy nhiên, ly trà chanh trước đó bị đổ ngay gần ghế làm không ít nước trà bắn lên ghế, cô không vội ngồi xuống.
Trong khi lấy khăn giấy từ ngăn bàn ra, mắt cô vẫn không quên nhìn về phía cuộc "hỗn chiến" giữa nữ chính và nữ phụ độc ác.
Kỷ Xán bất đắc dĩ trở thành người điều giải đứng giữa hai cô gái, dùng cánh tay giữ họ ở một khoảng cách an toàn, sợ rằng bọn họ sẽ đánh nhau.
Dù có chút thiếu đạo đức, nhưng Sầm Nịnh cảm thấy cảnh này thật sự rất buồn cười.
Nhưng khi nhìn đồng hồ treo trên bục giảng, cô lập tức kìm nén nụ cười, nói với giọng vô cùng nghiêm túc: "Thời gian của bọn họ không còn nhiều nữa."
Vì thế Kim Duyệt Khả cũng liếc nhìn đồng hồ, ồ hố, còn bảy phút nữa là vào học.
"Đợi thầy cô đến, chắc bọn họ sẽ dừng thôi." Sầm Nịnh lẩm bẩm, cúi xuống lấy khăn giấy lau nước trên ghế, định lát nữa sẽ lấy giẻ lau sạch lại.
Một gói khăn giấy nhanh chóng dùng hết.
Khi cô định đứng thẳng dậy, tầm nhìn thay đổi khiến cô vô tình nhìn thấy một vạt quần màu xanh đậm thoáng qua trước mắt.
Cô chớp mắt, đưa mắt nhìn lên thì thấy Mạnh Dao Thanh đã bước đến gần, nhíu mày nhìn ba người đang cãi vã gay gắt, không biết có nên tiến lại gần hơn hay không.
Tuy nhiên, thực tế là Mạnh Dao Thanh nghe thấy tên mình trong cuộc tranh cãi hỗn loạn nên đang nghĩ liệu đứng gần hơn có nghe rõ hơn không.
Nhưng sau một hồi suy nghĩ, anh quyết định không làm vậy, thậm chí khi Kỷ Xán nhích về phía anh một bước, anh cũng theo sau lùi một bước, giữ khoảng cách mà mình cho là an toàn.
Chính bước lùi đó khiến anh có cảm giác như vừa giẫm phải thứ gì đó.