"Liên quan gì đến tôi." Kỷ Như cúi nhìn bộ móng tay mới làm của mình, dửng dưng nói: "Ai thấy tôi đẩy cậu?"
"Bởi vì chỉ có cậu đứng sau lưng tớ!" Bạch Chi không ngờ cô ta còn có thể chối cãi: "Không phải cậu thì là ai?"
Kỷ Như ừm một tiếng, lạnh lùng nói: "Vậy thì sao?"
Bạch Chi ngẩn ra, không hiểu ý: "Gì cơ?"
"Là tôi đẩy đấy, thì sao?" Cuối cùng Kỷ Như cũng ngẩng đầu, khinh bỉ nhìn cô ấy một cái, cười chế giễu nói: "Đẩy thì đẩy thôi, ai bảo cậu chắn đường tôi?"
Giọng điệu nhẹ nhàng cứ như vừa rồi cô ta không cố ý đẩy người vào bàn mà chỉ đơn giản là đá văng một mẩu rác dưới chân.
Bạch Chi đờ người không nói nên lời.
Đây là lần đầu tiên Bạch Chi gặp phải một người vô lý như vậy.
Rõ ràng là cô ta làm chuyện xấu nhưng lại có thái độ như không sợ ai, không những không xin lỗi mà còn thách thức hỏi lại cô ấy muốn gì.
"Tớ hoàn toàn không chắn đường cậu, vị trí của cậu cũng không phải ở đây!"
Mặt Bạch Chi đỏ bừng, cố gắng nói lý lẽ: "Xin lỗi tớ đi! Còn phải xin lỗi..."
Đôi mắt ngấn nước quay sang nhìn Sầm Nịnh, cô nhanh chóng nói ra tên mình: "Tớ là Sầm Nịnh."
Đôi mắt của Bạch Chi sáng lên, lập tức nói to: "Đúng rồi! Cậu còn phải xin lỗi bạn Sầm Nịnh! Nếu cậu không đẩy tớ, cốc nước của cậu ấy cũng không bị vỡ!"
"Xin lỗi?" Kỷ Như như nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm, cô ta cười lớn với Doãn An An, người vừa đi đến phía sau: "Nghe thấy không, lại có người muốn tôi xin lỗi cơ đấy? Đến xem mình có đáng không!"
Doãn An An:... Liên quan gì đến tui? Tui có thân với cậu sao?
Cô ấy dừng bước, không biết có nên tiếp tục tiến tới hay không.
Kim Duyệt Khả, người ban đầu đứng ngoài cuộc cũng không thể nhịn được nữa, cô ấy hùng hổ nói: "Kỷ Như, cậu không thể bớt điên một ngày được sao?"
Cô ấy chỉ vào đống mảnh vỡ cốc nước dưới bàn của Sầm Nịnh, vênh mặt hất cằm sai khiến nói: "Còn nữa, cốc nước này bị vỡ là do cậu, trả tiền đi!"
Nghe hai từ "trả tiền" vang lên đầy mạnh mẽ từ phía sau, Sầm Nịnh cảm kích giơ ngón cái với Kim Duyệt Khả.
"Chậc." Kỷ Như giả vờ khó chịu, đảo mắt: "Không phải chỉ là một cốc nước thôi sao?"
Nếu là người khác nói với cô ta như vậy, cô ta chắc chắn không chịu. Nhưng Kim Duyệt Khả...
Nhớ đến lần trước chỉ vì chuyện nhỏ mà cô bạn này mách phụ huynh làm cô ta bị bố mắng một trận tơi bời, Kỷ Như căm hận vô cùng.
"Bao nhiêu tiền?!" Cô ta nhìn Sầm Nịnh với ánh mắt sắc bén như dao.
Sầm Nịnh ngoan ngoãn đưa cho cô ta xem trang mua cốc: "Hai mươi chín đồng tám, còn nửa cốc trà chanh là bảy đồng, cậu tự tính đi."
Kỷ Như càng khinh bỉ hơn: "Cậu còn đòi tiền nửa cốc trà chanh? Thật là keo kiệt..."
Sầm Nịnh hỏi lại: "Vậy cậu có trả không?"
"... Trả." Kỷ Như miễn cưỡng lấy điện thoại ra: "Mã QR đâu."
Sầm Nịnh nhanh chóng chuyển sang giao diện thanh toán, chờ nhận bốn mươi đồng từ cô ta.
Còn có thêm một câu khinh miệt: "Không cần thối lại đâu."
Sầm Nịnh lập tức âm dương quái khí trả lời: "Khẩu khí thật lớn, cậu nói cứ như bốn mươi đồng là bốn mươi triệu ấy."
"Cậu!" Kỷ Như giận dữ trừng mắt.
"Cậu cái gì mà cậu!" Kim Duyệt Khả nhanh chóng cắt ngang trận chiến: "Cậu còn chưa xin lỗi bạn mới đâu."
Quả thật Kỷ Như bị dời đi lực chú ý, cô ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẫm lệ của Bạch Chi, chậm rãi thốt ra ba từ: "Cậu mơ đi."
Cơn tức giận và ấm ức của Bạch Chi bùng nổ vì ba từ ngắn ngủi đó.