Hai đêm nay cô không ngủ ngon vì liên tục mơ thấy những tình tiết trong quyển tiểu thuyết— Không sai, Sầm Nịnh là người xuyên sách.
Ban đầu cô chỉ nghĩ mình trọng sinh vào một thế giới song song mà thôi, vì gia đình cô không khác gì so với kiếp trước, chỉ có hoàn cảnh sống là ở một thành phố mà cô chưa từng nghe đến, quỹ đạo cuộc sống cũng khác rất nhiều.
Cho đến khi lên cấp ba, cô chú ý đến trên bảng xếp hạng, cái tên đứng đầu danh sách kia là...
“Mạnh Dao Thanh”.
Không nói ngoa, khoảnh khắc nhìn thấy cái tên này, đầu óc Sầm Nịnh vang lên một tiếng nổ lớn, dường như thế giới quan trong cô sụp đổ rồi tái tạo lại.
Sau mười sáu năm kể từ khi chết đi và trọng sinh, cuối cùng Sầm Nịnh cũng nhận ra rằng cô thực sự đã xuyên vào một quyển sách.
Quyển sách cô xuyên vào chính là cuốn tiểu thuyết thanh xuân vườn trường mà cô đã đọc một cách qua loa trong giờ ra chơi ở kiếp trước có tên là “Trời Sinh Một Đôi, Giáo Thảo Lạnh Lùng Yêu Tôi”. Thành thật mà nói, lúc đó cô chỉ đọc lướt qua nội dung, theo lý thuyết thì nhiều năm trôi qua như vậy cô cũng nên quên hết mọi thứ mới đúng.
Tuy nhiên cái tên “Mạnh Dao Thanh” giống như một chiếc chìa khóa mở ra chiếc hộp đen sâu thẳm trong ký ức, những mảnh ký ức về cuốn sách này như một đàn bướm đủ màu sắc, bay lượn khắp nơi trong tâm trí cô.
Hết lần này tới lần khác, ngay cả những đường vân trên đôi cánh của mỗi con bướm cô cũng có thể nhìn thấy rõ...
Nội dung tiểu thuyết bắt đầu khi nữ chính Bạch Chi chuyển trường. Trong lúc tự giới thiệu trước lớp, cô ấy hùng tâm bừng bừng tuyên bố trước lớp sẽ lấy được vị trí đứng đầu toàn khối.
Cả lớp ồ lên, vì người đứng đầu lúc đó chính là Mạnh Dao Thanh, người đang ngồi ngay dưới bục giảng, mà tất nhiên lời tuyên bố của nữ chính cũng thu hút sự chú ý của nam chính.
Là nam chính của cuốn tiểu thuyết này, ngoài việc sở hữu khuôn mặt đẹp trai, gia thế giàu có và thành tích học tập xuất sắc, Mạnh Dao Thanh còn mắc một căn bệnh kỳ lạ là… không thể chạm vào người khác ngoài cha mẹ mình.
Chỉ cần không may chạm vào da người khác, anh sẽ gặp phải hàng loạt triệu chứng như khó thở, tức ngực, ho dữ dội giống như bệnh hen suyễn. Vì vậy dù anh rất được các bạn nữ trong trường ngưỡng mộ nhưng chẳng ai dám thực sự chạm vào anh.
Trong trường anh là bông hoa cao lãnh khó với tới, chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể chạm vào.
Ban đầu mọi người đều nghĩ rằng anh sẽ sống cô độc suốt đời, cho đến một ngày tất cả đều bất ngờ khi phát hiện ra nữ sinh chuyển trường ấy có thể chạm vào anh mà không làm anh phát bệnh!
Phát hiện đáng kinh ngạc này khiến nam chính không thể tin được, từ lúc đó anh bắt đầu chú ý đến từng cử chỉ nhỏ nhặt của nữ chính, dần dần bị cô ấy thu hút hoàn toàn...
Mà trừ nam chính ra, nữ chính còn ngoài ý muốn trêu chọc nam hai giáo bá ương ngạnh, nam ba hội trưởng Hội Học Sinh phong lưu đa tình nhưng cuối cùng chỉ chung tình với cô ấy...
Từ đây câu chuyện tình yêu lâm ly triền miên diễn ra ở mỗi một góc trong sân trường.
Nhưng tất cả những chuyện này chẳng liên quan gì đến Sầm Nịnh.
Vì cô không phải là nữ chính tiểu bạch hoa quật cường thanh thuần, cũng không phải là nữ phụ độc ác luôn ghen tị với nữ chính, cô chỉ là một nhân vật làm nền xuất hiện trong vài dòng ngắn ngủi trong sách mà thôi.